CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 227
Cập nhật lúc: 2024-11-09 20:27:59
Lượt xem: 1,033
Vợ chồng bình thường đêm tân hôn sẽ động phòng, nhưng nàng và lang quân thành thân không phải do hai người tự nguyện, không thể hành lễ Chu Công, đến tận bây giờ lang quân cũng thích nàng, nàng cũng thích lang quân rồi, động phòng là chuyện sớm muộn, vì chuyện này mà để lang quân nằm thêm mười ngày nửa tháng, thật sự không đáng.
Tiểu nương tử nói cũng đúng, nàng là nương tử của hắn, sớm muộn gì cũng là của hắn, nhưng lại sợ nàng ngủ một giấc dậy rồi đột nhiên hối hận, chẳng phải hắn sẽ hối hận đến c.h.ế.t vì đã bỏ lỡ đêm nay, phải nói rõ ràng trước: “Ý của nương tử là đợi ta khỏi hẳn, muốn làm gì cũng được sao?”
Hắn đã thấy sự láu cá của nàng, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu nàng do dự một chút, hắn đêm nay dù có làm vết thương kia rách ra, cũng phải làm cho xong chuyện.
Tiểu nương tử lại rất dứt khoát gật đầu: “Thiếp là của lang quân, lang quân muốn làm gì thì làm.”
Một câu nói thật tuyệt vời, lang quân nào nghe mà chẳng động lòng, cuối cùng cũng lấp đầy được chút tiếc nuối trong lòng, chấp niệm trong mắt dần tan đi, đưa tay vuốt ve đầu tiểu nương tử: “Ngủ đi.”
Ôn Thù Sắc nói thì rất chắc chắn, nhưng trong lòng thật ra rất hụt hẫng.
Nàng và lang quân thành thân là chuyện bất ngờ, không hề chuẩn bị gì cả, bản thân nàng lại không có mẹ, bà nội đêm đó đau lòng cũng không để ý dạy nàng những phép tắc đêm tân hôn.
Những gì nàng biết, chỉ là cùng Minh Uyển Nhu xem trộm một cuốn tranh…
Hai người ban đầu tưởng chỉ là cuốn sách phong nguyệt bình thường, ai ngờ vừa mở ra, liền nhìn thấy hình ảnh một nam một nữ ăn mặc xộc xệch, tuy rằng trong lòng đều rất tò mò, nhưng ngại mặt mũi, vội vàng ném nó đi, còn cùng Minh Uyển Nhu mắng người bán sách không có lương tâm, vậy mà dám bán thứ đồ dơ bẩn này.
Sau đó nàng không chắc Minh Uyển Nhu có nhặt lên xem hay không, nhưng bản thân nàng quá tò mò, lại đi mua một cuốn giống hệt như vậy.
Thoạt nhìn thì khá phong lưu, khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng nhìn kỹ rồi, căn bản cũng chẳng có gì, chỉ là lang quân ôm tiểu nương tử, hoặc là y phục tiểu nương tử tuột xuống vai, hoặc là vạt áo lang quân mở ra, nhưng chỗ nào nên che thì đều che hết.
Cũng chỉ có vậy…
Bản thân nàng không biết, lang quân chắc là biết, sau khi bị hắn hôn một trận, dù sao cũng không ngủ được nữa, xoay người muốn nói chuyện với hắn một lúc: “Lang quân, chàng có buồn ngủ không, nếu không buồn ngủ chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tạ Thiệu lửa dục trong lòng vẫn chưa tắt, lúc này sao có thể buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nương tử muốn nói gì?”
“Chàng đã từng đi kỹ viện chưa?”
Một câu nói như sấm sét giữa trời quang, Tạ Thiệu lửa nóng trong n.g.ự.c trong nháy mắt tắt ngấm, hồi lâu cũng không hoàn hồn, vạn lần không ngờ lúc này tiểu nương tử muốn tính sổ cũ với hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
May mắn là trong hai mươi mốt năm qua, tuy rằng đã từng lui tới chốn phong nguyệt, nhưng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tiểu nương tử: “Tai nghe là hư mắt thấy là thật, nương tử đừng tin những lời đồn đại bên ngoài.” Cũng không có gì không thể thành thật với tiểu nương tử: “Ta đã từng đến kỹ viện, nhưng chỉ uống rượu, chưa từng gọi cô nương…”
Tiểu nương tử vẻ mặt kinh ngạc.
Tạ Thiệu trong lòng thắt lại, chỉ thiếu nước thề lên trời: “Nương tử tin ta, Tạ Bộc Xạ nghiêm khắc với bản thân, rất coi trọng đức hạnh, từ nhỏ đã đặt ra ba quy tắc cho ta.”
Tiểu nương tử tò mò hỏi: “Ba quy tắc gì?”
“Không tham lam, không dâm đãng, không cờ bạc.”
“Không được đụng vào kỹ nữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-227.html.]
“Không được nạp thiếp khi chưa có sự đồng ý của chính thê.”
Tiểu nương tử càng kinh ngạc hơn, nhìn hắn một hồi, lẩm bẩm hỏi: “Vậy lang quân, là chưa từng…đụng vào cô nương nào sao?”
Câu hỏi như vậy, nói ra trước mặt mấy huynh đệ thì mất mặt, nhưng trước mặt tiểu nương tử thì không giống vậy, đó là hắn giữ mình trong sạch, chung thủy với tiểu nương tử.
Hắn đắc ý gật đầu: “Ừ.”
Ban đầu tưởng tiểu nương tử sẽ vui vẻ, ai ngờ nàng lại lộ vẻ mặt buồn bực, thở dài nói: “Vậy phải làm sao bây giờ.”
Tạ Thiệu ngẩn ra, không hiểu sự ưu sầu này của nàng từ đâu mà đến, lại nghe tiểu nương tử nói: “Lang quân không có kinh nghiệm, thiếp cũng không hiểu, vậy chúng ta phải động phòng như thế nào…”
Cái đầu nhỏ của tiểu nương tử, thật sự khiến người ta không đoán được, thì ra cả buổi nay, nàng đang lo lắng chuyện này.
Lửa nóng vừa bị dập tắt trong lòng lang quân lại có xu hướng bùng lên, nói lấp lửng: “Nương tử yên tâm, có vài chuyện không cần phải biết, nước chảy đến đâu thuyền đến đó.”
Nước chảy đến đâu thuyền đến đó, đến như thế nào…
Tiểu nương tử vẫn chưa hiểu, nhưng cũng có chút ngại ngùng, không hỏi nữa.
Hai người mỗi người đều mang tâm sự, cũng không biết ngủ lúc nào, sáng sớm hôm sau, nhân lúc tiểu nương tử đi vào phòng tắm rửa mặt, Tạ Thiệu gọi Mẫn Chương vào, ghé tai dặn dò một câu.
Mẫn Chương sửng sốt, lo lắng nhìn về phía vai hắn: “Thái y đã dặn dò, chủ tử không thể dùng sức…”
Tạ Thiệu liếc mắt: “Cần ngươi nhắc nhở sao?”
Chủ tử đã nói, thuộc hạ cứ làm theo là được.
Rất nhanh Mẫn Chương trở về, đến bên giường, liếc mắt nhìn Ôn Thù Sắc đang quạt thuốc cho Tạ Thiệu, lén lút lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sách, nhanh chóng đưa cho Tạ Thiệu.
Ngay lúc tiểu nương tử nhìn qua, Tạ Thiệu nhanh tay lẹ mắt, nhét vào dưới gối, sắc mặt không đổi, không lộ ra chút khác thường nào.
Ôn Thù Sắc không hề phát hiện, thuốc nguội gần hết rồi, bưng tới đưa cho hắn: “Lang quân uống thuốc.”
Hôm qua Nhị phu nhân và Tạ Bộc Xạ lấy đi mấy trăm lượng vàng của hắn, hôm nay không ở đây, sáng sớm đã đến nhà mới, chuẩn bị dọn qua đó ở trước.
Căn nhà lớn như vậy, trừ người hầu ra, chỉ còn hắn và tiểu nương tử.
Tạp niệm nổi lên, tâm viên ý mã, thuốc uống vào cũng không cảm nhận được mùi vị, tiểu nương tử đã không hiểu, giờ học cũng không muộn: “Nương tử hôm nay có việc gì phải làm không?”
Ôn Thù Sắc lắc đầu: “Không có.” Nhận lấy bát, liếc nhìn vết thương trên vai hắn, may mắn là không chảy máu, nghi ngờ nói: “Chuyện lớn nhất của thiếp, chẳng phải là dưỡng thương cho lang quân sao?”