CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 21
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:36:52
Lượt xem: 1,765
Mọi nữ nhi đều có giấc mộng xuân, nàng cũng vậy.
Trước khi đi trang tử, Minh Uyển Nhu tiễn nàng đến cổng thành, nhị công tử nhà họ Minh cũng cưỡi ngựa hộ tống.
Lúc chia tay, nhị công tử đột nhiên nhảy xuống ngựa, chạy nhanh đến trước mặt nàng, ánh mắt dừng trên mặt nàng, lúng túng né tránh, "Nhị tiểu thư giữ gìn sức khỏe, sớm trở về."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Gió đầu xuân thổi qua, thổi đỏ cả khuôn mặt thiếu niên đứng trước mặt nàng, thật đẹp, thật rung động.
Nàng muốn lấy chồng, cũng nên lấy một lang quân như ý như vậy.
Nghĩ đến khuôn mặt tức giận nhìn nàng tối qua và tiếng quát "Ôn Nhị!", so sánh hai người, lập tức thấy rõ cao thấp.
Không thể nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ muốn nhảy sông tự vẫn. Nỗi buồn ngày càng dâng cao, không thể kìm nén, phải tìm một nơi để trút ra, Ôn Thù Sắc ôm lấy tay, khóc oa oa.
Nàng vừa khóc, Thanh cô cô và Tường Vân cũng rơm rớm nước mắt, chủ tớ ba người ôm nhau khóc thành một đoàn.
Phương ma ma và nha hoàn nhà họ Tạ đứng bên cạnh, luống cuống tay chân.
Ngày đầu tiên gả vào, trưởng bối không nhận, tân lang quan sáng sớm đã không thấy bóng dáng, quả thật là đáng thương. Phương ma ma tiến lên an ủi, "Bây giờ đang là mùa xuân, hoa trong sân nở đẹp lắm, tam thiếu phu nhân ra ngoài đi dạo, giải khuây một chút đi."
Ôn Thù Sắc không phải người hay ủ rũ, chuyện lớn đến đâu, khóc một trận là xong. Nàng trở về phòng rửa mặt, lấy lại tinh thần, thật sự dẫn Thanh cô cô và Tường Vân ra ngoài sân.
Vừa đi dạo, nàng đã tìm thấy niềm vui cho mình.
Hôm qua mới vào, nàng đã thấy sân rộng, không ngờ còn có một hồ nước nhỏ để chèo thuyền.
Khi còn ở nhà họ Ôn, muốn chèo thuyền phải đến hồ nước cách đó mấy dặm, thấy có sẵn trước mặt, nàng vội bảo người ta kéo thuyền lại, ba người cùng lên thuyền du ngoạn. Vừa đi qua dưới cổng vòm, một biển hoa hiện ra trước mắt, cả một vùng hoa mẫu đơn, tắm mình dưới ánh mặt trời mùa xuân, hồng hồng trắng trắng, như mộng như ảo.
Ôn Thù Sắc bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình trước kia quá nhỏ hẹp.
Không phải chỉ là yêu đương, trai gái mặn nồng sao, nếu nàng muốn, xem thêm nhiều thoại bản, hoặc đến trà lâu nghe một đoạn tình yêu cảm động trời đất, xem người khác ân ái cũng có thể thỏa mãn.
Ngoài dung mạo ra, Tạ Tam trong mắt nàng lại có thêm một điểm đáng khen.
Biết hưởng thụ cuộc sống.
Nắng trưa hơi gắt, Ôn Thù Sắc đi ngang qua bụi hoa mẫu đơn, leo lên lầu vọng cảnh xây sát tường để hóng mát.
Lầu vọng cảnh có ba tầng, đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống, có thể thu vào tầm mắt toàn bộ phủ đệ và nhà dân xung quanh.
Chỉ thấy mái ngói xanh đen cao thấp san sát chen chúc nhau, khác hẳn cảm giác nhìn từ dưới đất, đứng trên cao, tầm nhìn rộng mở, có cảm giác vạn vật đều nằm dưới chân, mọi phiền não đều tan theo mây khói.
Tường Vân đột nhiên nói, "Tiểu thư, từ đây có thể nhìn thấy nhà họ Ôn không?"
Theo lời nàng, mấy người cùng nhau tìm kiếm.
"Thật sự có thể nhìn thấy, kia chẳng phải sao." Thanh cô cô đưa tay chỉ một góc nhà ở phía xa bên trái, dù chỉ lộ ra một góc sân, cũng đủ khiến mấy người phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-21.html.]
"Sau này tiểu thư nhớ nhà, cứ đến đây mà nhìn, ngày mai chúng ta nhắn tin về, biết đâu có ngày tiểu thư còn có thể nhìn thấy lão phu nhân nữa."
Nói vậy thì hơi viển vông rồi. Bên này có thể nhìn thấy bên kia, nhưng bên kia chưa chắc đã nhìn thấy bên này.
Đang cao hứng, góc tường bên phải đột nhiên vang lên tiếng quát mắng, "Bảo sao người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo. Người này hễ có chút tiền đồ, kiểu gì cũng có họ hàng xa lắc xa lơ tìm đến. Cố thị chỉ là một di nương trong phủ, mà cũng có thể thu hút những người nghèo hèn như các ngươi, hôm nay là biểu tỷ, ngày mai là biểu muội, bản thân mình còn chưa lo xong, cũng dám dẫn người vào cửa..."
Ôn Thù Sắc tò mò, vươn cổ nhìn, chẳng phải cổng chính nhà họ Tạ sao.
Người đứng trong cửa vừa nói vừa đẩy hai người ở bậc cửa ra, cửa phủ "rầm" một tiếng đóng lại.
Hai người bị đuổi ra ngoài, quay người lại, Ôn Thù Sắc mới nhìn rõ, là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, dẫn theo một cô nương, cả hai đều tiều tụy, quần áo rách rưới, trên tay không có lấy một cái bọc.
Cô nương nhìn chằm chằm cánh cửa tướng quân oai vệ của nhà họ Tạ, vẻ mặt tuyệt vọng, "Nương, chúng ta phải làm sao bây giờ."
"Đi thôi, xem ra di nương của con cũng không sống dễ dàng gì, chúng ta ra ngoài xin ăn, còn hơn là c.h.ế.t đói..."
---
Mãi đến chiều tối, Tạ Thiệu mới bước vào sân, vừa vào cửa đã hỏi Phương ma ma, "Lão tổ tông hôm nay thế nào?"
Phòng Tây sương bên cạnh phòng chính đã được Mẫn Chương dọn dẹp xong, thấy hắn định bước vào, Phương ma ma vội vàng ngăn lại, "Lão tổ tông vẫn ổn, tam thiếu phu nhân..."
Tạ Thiệu hơi loạng choạng, vừa nghe đến tam thiếu phu nhân, đầu hắn đã bắt đầu đau như muốn nổ tung, bực bội hỏi, "Nàng ta lại làm sao nữa?"
"Tam thiếu phu nhân hôm nay khóc lóc một trận, khóc đến ruột gan đứt đoạn." Phương ma ma cúi đầu, tỉ mỉ bẩm báo, "Sáng nay, bên phía lão phu nhân sai người đến truyền lời, nói tam thiếu phu nhân không cần qua dâng trà, tam thiếu phu nhân nghe thấy vậy, chắc hẳn động đến nỗi lòng, không kìm nén được, đến tận trưa cũng chưa ăn gì, công tử vẫn nên qua xem một chút."
Đã là vợ chồng, không thể cứ coi như người dưng nước lã, sau này còn cả đời dài, ở chung lâu, biết đâu có ngày sẽ vừa mắt.
Thấy hắn không nói gì, Phương ma ma lại nhỏ giọng nói, "Thực ra tam thiếu phu nhân cũng rất đáng thương..."
Sáng nay, trên dưới phủ đệ đều biết nhà họ Ôn đã đổi người, ai ai cũng không ưa nàng, công tử lại ra ngoài cả ngày...
Trưởng bối không thương, phu quân không thích, sao không đáng thương cho được.
Im lặng một lúc lâu, Tạ Thiệu mới lên tiếng, "Phiền phức." Miệng thì nói vậy, nhưng bước chân vẫn chuyển hướng, đi đến phòng chính.
Ôn Thù Sắc đi dạo quanh sân cả buổi sáng, hơi mệt, buổi trưa về ngủ một giấc, lỡ mất giờ cơm, lúc này không buồn ngủ nữa, đang ngồi dưới đèn bóc long nhãn.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, lại nghe nha hoàn gọi tam công tử, trong lòng nàng giật thót, thầm nghĩ chẳng phải đã dọn dẹp phòng Tây sương rồi sao?
Trời đã tối thế này, sao hắn còn vào đây, chẳng phải đã nói sau này nước sông không phạm nước giếng sao.
Quả nhiên là đến tranh giường với nàng.
Bên này còn chưa nghĩ ra cách đối phó, người bên ngoài đã vén rèm châu lên, đi thẳng về phía nàng, vén áo ngồi xuống ghế tròn đối diện, cũng không nhìn nàng, trực tiếp lên tiếng, "Nàng lại muốn gì nữa?"