CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 125
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:28:42
Lượt xem: 1,022
Chàng quay đầu rút đao bên hông thị vệ, tiến lên giật lấy Đại phu nhân từ tay Ôn Thù Sắc, dí d.a.o vào cổ bà ta: "Bá mẫu cũng biết, ta không phải người tốt, một mạng người chẳng đáng là gì."
So với lực tay của Ôn Thù Sắc, Tạ Thiệu như muốn cứa đứt cổ họng bà ta.
Chưa đến Vương phủ, bà ta đã c.h.ế.t rồi sao.
Đại phu nhân đau đến mức hét lên, gào lên với thị vệ: "Ngươi muốn ta c.h.ế.t sao?"
Thị vệ nhìn Tạ Thiệu, thấy vẻ mặt chàng lạnh lùng, liền biết chàng thật sự muốn g.i.ế.c người.
Tối nay không thả bọn họ đi, Đại phu nhân e là không sống nổi, tuy đại nhân có dặn dò, nhưng mình cũng không thể không quan tâm đến tính mạng của chủ mẫu, im lặng một lát, hắn tránh sang một bên, nghiến răng nói: "Mở cửa!"
Cửa phủ nhanh chóng được mở ra.
Tạ Thiệu áp giải Đại phu nhân đi trước, nghiêng đầu nói với tiểu nương tử phía sau: "Cầm chắc dao, đi theo ta, ai cản đường, ngươi cứ giết."
Sau khi bị Tạ Thiệu cướp lấy, tay Ôn Thù Sắc đã run lên từ lâu, vốn định nắm lấy tay áo chàng, nghe vậy lại nắm chặt con d.a.o trong tay, sát sau lưng chàng, chậm rãi lui ra ngoài.
Mẫn Chương đi cuối cùng, bước qua ngưỡng cửa, đang định đến chuồng ngựa dắt xe ngựa, thật trùng hợp, trong hẻm vừa hay có một chiếc.
Nhị công tử Tạ gia vừa uống rượu xong, vốn định nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, mọi người đều đã nghỉ ngơi để lẻn vào phủ, không ngờ vừa vào hẻm, đã thấy phủ đèn đuốc sáng trưng.
Còn chưa hiểu chuyện gì, xe ngựa đã bị chặn lại.
Nhị công tử bị xóc nảy suýt nữa quỳ xuống đất, rượu vẫn chưa tỉnh, Mẫn Chương đá văng cửa xe, lôi hắn ta xuống, để người phía sau lên xe trước.
Nhị công tử bị lôi xuống xe ngay trước cửa nhà mình, trong lòng đang tức giận, đứng vững lại liền muốn mắng, đột nhiên nhìn thấy Tạ Thiệu, sắc mặt hắn ta sững sờ: "Tam đệ? Sao đệ lại ở đây?"
Lại kinh ngạc phát hiện tam đệ đang dí d.a.o vào cổ một người, nhìn kỹ người phụ nữ đầy m.á.u trên cổ kia, lại thấy có chút giống mẫu thân mình, càng thêm kinh ngạc, dụi dụi mắt, không dám tin: "Mẫu thân?"
Đại phu nhân như nhìn thấy cứu tinh, nhào về phía hắn ta: "Con trai, mau đi, mau đi tìm phụ thân con, bảo ông ấy đến cứu ta, muộn nữa e là con sẽ không gặp được mẫu thân nữa."
Tạ Thiệu đẩy bà ta lên xe, kéo Ôn Thù Sắc chui vào theo.
Thị vệ trong phủ cũng đuổi theo, Mẫn Chương lập tức nhảy lên xe, giật dây cương, phóng xe đi.
Nhìn thấy mẫu thân bị tam đệ và tam đệ muội mang đi, Nhị công tử tỉnh rượu được phân nửa, đuổi theo xe ngựa mấy bước: "Mẫu thân, mẫu thân! Tam đệ, đệ muốn đưa mẫu thân đi đâu?"
Không ai trả lời hắn ta, thị vệ phía sau đuổi theo sát nút.
Chương 49: Lên Đông Đô - Phần 1
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-125.html.]
Chương thứ bốn mươi chín
Tiếng vó ngựa gào thét bên tai, Tạ phó sứ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giậm chân quát lớn: "Chuyện gì thế này, rốt cuộc là chuyện gì thế này!"
—
Sau khi Đại phu nhân bị áp giải lên xe ngựa, lưỡi d.a.o trong tay Tạ Thiệu đã rời khỏi cổ bà ta, chĩa thẳng vào ngực.
Lúc này, Đại phu nhân cũng chẳng còn sức phản kháng. Vết thương trên cổ vẫn chưa cầm máu, vạt áo trước n.g.ự.c nhuốm đỏ một mảng lớn, nhưng thứ khiến bà ta khiếp sợ hơn cả chính là hai kẻ hậu bối trước mặt.
Không sợ lưu manh, chỉ sợ mấy tên trai trẻ liều mạng.
Bà ta biết chỉ cần mình dám manh động, Tạ tam kia chắc chắn sẽ không chút do dự mà đ.â.m thẳng lưỡi d.a.o vào người.
Đến nước này, bà ta chỉ muốn bảo toàn mạng sống, sau đó chờ Tạ đại gia nghĩ cách cứu mình ra khỏi Vương phủ.
Bà ta không còn ý định chống cự, nhưng Ôn Thù Sắc lại không dám lơ là. Cô nương ngồi cùng Tạ Thiệu trên một chiếc ghế, lưng thẳng tắp, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Đại phu nhân.
Thấy bà ta im lặng hồi lâu, Tạ Thiệu khẽ liếc mắt sang. Đại phu nhân hai tay đặt trên đầu gối, các ngón tay nhuốm đầy máu, chiếc váy dài màu nhạt điểm thêm vài vệt đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Bà ta mặc một lớp áo mỏng thêu hoa hải đường bên ngoài, bên trong là áo tay ngắn màu mơ, búi tóc cao vấn lên cầu kỳ – kiểu tóc mà bà ta đã lâu không chải. Tuy chỉ cài một chiếc trâm ngọc, nhưng vẻ lộng lẫy trên người vẫn không hề giảm bớt.
Có thể thấy, đêm nay bà ta đã ăn vận rất kỹ lưỡng.
Hai lần ngắm trăng, lần đầu tiên vật lộn với muỗi cả đêm, lần thứ hai trực tiếp vật lộn với người ta, đúng là lần sau càng đáng nhớ hơn lần trước.
Tiếng vó ngựa phía sau dần đuổi kịp, tốc độ của Mẫn Chương cũng ngày càng nhanh.
Xe ngựa chạy qua chỗ đường gồ ghề, xóc nảy một cái, Ôn Thù Sắc vừa mới nín thở, đã cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay mình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cũng giống như lần đầu tiên, bàn tay ấm áp chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, không hề cử động hay lên tiếng.
Ôn Thù Sắc nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân phía trước, vẫn không dám động đậy, nhưng sự căng thẳng trong lòng lại dần tan biến theo hơi ấm từ bàn tay kia.
Xe ngựa vốn chật hẹp, hành động nhỏ này của hai người tất nhiên lọt vào mắt Đại phu nhân, khiến bà ta không khỏi khịt mũi coi thường.
Cảnh tượng đêm tân hôn của đôi vợ chồng son này vẫn còn in đậm trong tâm trí bà ta. Lúc đó, Tạ Thiệu còn lớn tiếng tuyên bố sẽ đưa người ta về Ôn gia, vậy mà bây giờ lại nâng niu như vậy.
Làm sao vậy? Cắt cổ bà ta xong rồi lại xót tay vợ mình bị đau à?
Đồ gian phu dâm phụ, quả nhiên là xứng đôi vừa lứa!