Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 122

Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:27:11
Lượt xem: 1,139

Tạ Thiệu phớt lờ sự mỉa mai trong lời nói của ông ta: "Bá phụ nên lập tức lên đường đến Đông đô, cầu kiến bệ hạ, bất kể thánh chỉ là thật hay giả, việc xóa phiên cũng không nên do bá phụ ra tay. Nếu là giả, bá phụ chắc chắn giữ được mạng sống, nếu là thật, dù bá phụ có chết, cũng lưu lại tiếng thơm trung thành hộ chủ."

Tạ đại gia sững người, một lúc sau nhìn chằm chằm vào chàng, không thể tin nổi: "Ý ngươi là muốn ta đi chịu chết?"

"Sống c.h.ế.t ra sao, còn chưa biết, nhưng bá phụ đã không còn đường lui." Tạ Thiệu nhìn ông ta nói: "Bá phụ có biết, nếu thánh chỉ này là giả, hậu quả của Tạ gia sẽ ra sao không? Đó là mưu phản, sẽ bị triều đình thảo phạt, bị người đời phỉ nhổ, cả nhà Tạ gia, đều sẽ vì quyết định sai lầm của bá phụ mà bị liên lụy." Không ngại nói rõ với ông ta: "Lần này, bá phụ còn không nhìn ra sao, chính là tranh đấu bè phái, có kẻ muốn thừa dịp phụ thân không có ở đây, nhân cơ hội trừ khử Tạ gia, chặt đứt một cánh tay của Tĩnh vương."

Tạ đại gia vốn đã không muốn nghe một tiểu bối như chàng ở đây chỉ trỏ, lại còn nghe chàng nhắc đến nhị gia, lời lẽ giữa hai hàng chữ, chẳng phải là đang nói với ông ta, nhị gia không có ở đây, người ta coi ông ta là kẻ ngu ngốc sao.

Không khỏi cười lạnh: "Phụ thân ngươi? Hắn e là đã say c.h.ế.t ở bên ngoài rồi."

Đang lúc giằng co, thị vệ bên ngoài bỗng nhiên vào bẩm báo: "Đại nhân, Vương gia đã qua Linh Giang, nửa canh giờ nữa sẽ tới Phượng Thành."

Tạ Thiệu lập tức đứng dậy: "Tạ phó sứ!"

Tạ đại gia hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi ghế, vì quá căng thẳng, khí huyết từ lòng bàn chân dồn lên não, vô số lợi hại thiệt hơn nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Nhớ tới lời công công vừa nói: "Đại công tử văn hay chữ tốt, hữu tướng rất thưởng thức, tương lai ở Đông đô tiền đồ vô lượng, nô tài xin chúc mừng Tạ phó sứ trước."

Hữu tướng là ai? Cậu ruột của Thái tử điện hạ.

Một phiên vương, làm sao so sánh được với Thái tử đường đường.

Hai phó sứ Hà Tây và Hà Bắc kết cục ra sao, ai ai cũng biết, ông ta phấn đấu cả đời, chẳng lẽ lại chấm dứt ở đây sao, không thể nào, ông ta sao cam tâm.

Tương lai của Chu thế tử đã có thể nhìn thấy trước.

Lần trước mình thả Bùi Nguyên Khâu, lão đại bây giờ lại đến Đông đô, Chu phu nhân e là đã sớm nghi ngờ mình, đợi Vương gia vừa về, chắc chắn sẽ mách lại, khi đó mình sẽ rơi vào tình cảnh nào còn chưa biết.

Hơn nữa, cho dù ông ta không ra tay, đợi sau này triều đình phái người tới, Tĩnh vương cũng không bảo vệ được.

Đến lúc đó, ông ta sẽ hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác, trở thành phe cánh của Tĩnh vương tạo phản, đừng nói đến việc thăng quan tiến chức, ngay cả mạng sống cũng khó giữ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trước đây còn hy vọng lão đại tương lai có thể tìm đường lui cho mình, bây giờ cơ hội chẳng phải đang bày ra trước mắt sao.

Tim đập thình thịch, đầu óc đã rối như tơ vò, lại nhìn Tạ Thiệu đang nhìn chằm chằm mình phía đối diện, cuối cùng cắn răng, cùng thị vệ bước nhanh ra ngoài, ra lệnh: "Đóng cửa thành!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-122.html.]

Tạ Thiệu nói đúng, hai thuyền va vào nhau, dù sao cũng phải lựa chọn, chim khôn chọn cành mà đậu, hy vọng Vương gia có thể hiểu cho.

Nửa đêm, binh lính Tạ phủ ào ra khỏi phủ, tiếng vó ngựa vang dội bỗng nhiên vang lên trong con hẻm, rồi nhanh chóng biến mất.

Ôn Thù Sắc nãy giờ không dám lên tiếng, lúc này mới quay lại nhìn Tạ Thiệu: "Lang quân..."

Lúc này, sắc mặt Tạ Thiệu đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lời đã nói đến mức này, Tạ đại gia cứ nhất quyết nhảy vào hố, chàng cũng không ngăn cản được.

Đám người ở Đông đô thật sự là nhắm đâu trúng đó.

Quay người kéo tiểu nương tử vội vã ra khỏi sân Đại phu nhân: "Nàng về phòng trước đi, ta đến Vương phủ một chuyến."

 

 Chương 48: Bắt cóc con tin

Chương thứ bốn mươi tám

Lời nói vừa rồi của Tạ Thiệu, Tạ phó sứ không nghe lọt tai, nhưng Ôn Thù Sắc lại nghe mà trong lòng kinh hãi, nàng vội túm lấy chàng hỏi: "Lang quân, thánh chỉ thật sự là giả sao?"

Việc xoá phiên đến quá đường đột, nếu Thánh thượng thật sự muốn xoá phiên, sao lại để một phó sứ đi bắt chủ tử của mình? Chẳng phải đây là đang cảnh cáo quần thần, sau này ai cũng có thể phản bội chủ tử sao?

Hành động này không phải là kế sách của minh quân, mà Thánh thượng tại vị hơn hai mươi năm, quốc thái dân an, xưa nay vẫn nổi tiếng là minh quân, cho nên nàng càng tin tưởng lời Tạ tam nói.

Thánh chỉ là giả, triều đình căn bản không có ý định xoá phiên.

Nhưng Tạ phó sứ lại tin, muốn bội tín bạc nghĩa ngăn Vương gia ở ngoài thành, một phó sứ lại dám đuổi phiên chủ ra khỏi đất phong, chuyện lớn như vậy, qua mấy ngày nữa chắc chắn sẽ truyền đến Đông đô.

Người gặp nạn chỉ có thể là Tạ gia.

Nói không sợ là giả, chỉ trách nàng đã nói lời kia quá sớm, tự mình nói với lang quân muốn cùng chàng đồng cam cộng khổ, bây giờ đại nạn ập đến, tuyệt đối không thể nuốt lời.

Đã không thể trốn, khó tránh khỏi tai ương, chỉ có thể cùng nhau nghĩ cách thoát thân.

 

Loading...