CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 118
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:22:48
Lượt xem: 1,186
"Được rồi." Nhịn một hồi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đứng dậy nói với nàng đang bận rộn: "Không cần dọn nữa." Không còn chút ý nghĩ nào, xoa trán để mình bình tĩnh lại: "Ta dọn về, nàng cứ ở yên Đông sương phòng, ta không tranh với nàng nữa."
So với đống đồ của nàng, dọn đồ của hắn quả thật nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ôn Thù Sắc ngẩn ra: "Vậy sao được, thiếp đã hứa với chàng rồi, không thể nuốt lời." Đúng là thật lòng muốn giữ hắn lại: "Chàng vất vả lắm mới dọn đến, sao lại có đạo lý dọn về, nếu để người khác biết, còn không bị chê cười sao."
Tạ Thiệu: "..."
Nàng cũng biết.
Hai người im lặng một hồi.
Ôn Thù Sắc cũng không ngờ mình lại có nhiều đồ như vậy, nhớ lúc đến chỉ có mấy cái rương gỗ, chắc là sau này mới sắm thêm.
Quả thật không dễ dọn, phải làm sao bây giờ?
Mình dù sao cũng đã ở đây hai ba tháng, nói không có chút lưu luyến là giả, nếu hai người đều không dễ dọn, dường như chỉ còn một cách.
Ôn Thù Sắc quay đầu nhìn chàng lang quân, đề nghị: "Hay là thiếp và chàng đều ở Đông sương phòng đi."
Bị lừa một lần, lần này Tạ Thiệu đặc biệt bình tĩnh, ánh mắt liếc nhìn nàng: "Nghĩ kỹ rồi?"
Còn gì để nghĩ nữa, đỡ phải dọn đồ, lại có thể tiếp tục ở đây, đã rất tốt rồi, Ôn Thù Sắc đặt chăn ga gối đệm trở lại giường, thay hai người đưa ra quyết định: "Chàng ngủ trên giường, thiếp trải thêm một cái giường nữa."
Sau khi hiểu lầm trước đó, ngược lại kết quả này khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Nàng nói đúng, dọn vào rồi lại dọn ra chẳng phải là để người ta chê cười sao, hơn nữa hai mươi lượng bạc kia đưa ra dễ, lấy lại khó.
Tạ Thiệu gật đầu đồng ý: "Cứ làm theo lời nương tử."
Tìm một chiếc giường giống hệt như vậy nữa, không có khả năng, Phương cô cô và Tường Vân chuyển chiếc giường la hán mà Ôn Thù Sắc thường nằm nghỉ ngơi đến phòng trong, trải thêm chăn đệm.
Đạt thành nhất trí, hai người không còn lăn tăn nữa, tất cả đồ đạc đều được đặt đúng chỗ, mỗi người tắm rửa thu dọn xong, nằm trên giường của mình.
Chiếc giường lớn đã lâu không gặp giống như trong tưởng tượng, khoảnh khắc chui vào chăn như rơi vào chín tầng mây, đặc biệt là chăn đệm và gối đầu, dường như đã được nàng phơi nắng, hương thơm tự nhiên của ánh mặt trời phảng phất, tươi mát sảng khoái, hơn cả long não, còn thoải mái hơn cả giường của hắn trước kia.
Vừa nằm xuống liền không động đậy nữa.
Giữa hai chiếc giường chỉ cách một tấm bình phong.
Chàng lang quân trên giường lớn thoải mái, nàng bên ngoài bình phong lại không được như ý, mặc dù Phương cô cô đã trải hai lớp đệm cho nàng trên giường la hán, nhưng nằm lên vẫn thấy cộm, trở mình mãi không ngủ được, nghiêng đầu, tấm bình phong tranh sơn thủy làm bằng gỗ lê không hề trong suốt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được người bên trong đang ngủ ngon lành.
Thật sự không ngủ được, lại buồn chán, khẽ gọi: "Chàng."
Chàng lang quân trên giường đang phiêu du trên mây, sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng gọi của nàng, cố gắng mở mắt: "Sao vậy?"
Liền nghe nàng hỏi: "Giường êm không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-118.html.]
"Rất tốt." Muốn nói cho nàng biết, không chỉ êm, còn rất thơm.
Nàng không hỏi nữa, một lát sau, lại sắp chìm vào giấc mơ, bên tai đột nhiên lại vang lên một trận động tĩnh, "ầm ầm ~"
Tiếng nàng trở mình thật lớn.
Nhịn một hồi, không lên tiếng, vất vả lắm mới yên tĩnh lại, nào ngờ lại bắt đầu.
Mấy lần như vậy, cơn buồn ngủ bị nàng quấy rầy càng lúc càng xa, đầu óc choáng váng, không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi nàng bên ngoài: "Nàng không ngủ sao?"
Nào ngờ nàng vừa nghe thấy, giọng nói mang theo kinh ngạc và vui mừng: "Chàng cũng chưa ngủ sao?"
Cái gì gọi là cũng, nàng cứ lăn qua lăn lại như vậy, hắn ngủ được sao.
"Nàng ngủ mà luôn như vậy sao?" Tiếc là không có quy củ thử ngủ chung phòng trước khi thành thân, nếu không với cái tật này của nàng, ai còn dám cưới nàng.
"Chàng hiểu lầm rồi, thiếp bình thường không như vậy." Nàng phản bác: "Là cái giường này quá cứng, thiếp ngủ không được."
"Ma ma không phải đã trải cho nàng hai lớp đệm sao?" Hắn đã nhìn thấy, không đến mức cứng đến ngủ không được.
"Chàng không biết, thiếp lúc nhỏ bị thương ở eo, không ngủ được giường cứng, vừa ngủ là toàn thân đau nhức." Lại nói: "Chàng có thấy giường êm không? Thiếp đã lót thêm hai lớp đệm xơ dừa, bên trên lại trải hai lớp đệm bông, chăn ga gối đệm, hôm nay thiếp mới bảo Tường Vân mang ra phơi nắng..." Không nói nữa, càng nói càng đau lòng, trở mình, nói với người bên trong: "Chàng ngủ đi, thiếp không làm phiền chàng nữa."
Nhưng bên dưới eo vẫn cứng ngắc, tứ chi đặt thế nào cũng không thoải mái, lật một cái, lại lật một cái, ngẩng đầu lên đột nhiên thấy trước mặt có bóng người, đang nhìn chằm chằm nàng.
Ôn Thù Sắc giật mình, sau khi hoàn hồn, vẻ mặt đầy áy náy, nhìn bóng đen trước mặt, nhỏ giọng nói: "Thiếp lại làm phiền chàng rồi sao, thiếp cam đoan, sẽ không trở mình nữa."
Lời cam đoan của nàng không có chút đáng tin nào.
"Lên giường ngủ đi." Trong bóng tối không phân biệt được vẻ mặt của chàng, nhưng nghe ra được, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nàng do dự: "Nói để cho chàng ngủ mà, thật ngại quá."
Nàng còn ngại cái gì nữa, trán lại giật giật, nhưng việc đã làm rồi, lời cũng phải nói cho đẹp: "Nương tử không phải bị đau eo sao, lỡ như có mệnh hệ gì, sau này chẳng phải cũng phải nhờ ta chăm sóc."
Nói cũng đúng.
Nàng tán thành, vẻ mặt quan tâm hắn: "Chàng đã đủ vất vả rồi, thiếp tuyệt đối không thể thêm gánh nặng cho chàng, thiếp sẽ lên giường ngủ ngay."
Vội vàng bò dậy khỏi giường, không chút lưu luyến đi đến sau bình phong, chui tọt vào trong chăn, eo cuối cùng cũng không còn bị cộm nữa, thoải mái duỗi tay chân, lại trở mình, ôm chặt lấy chiếc chăn gấm vân cẩm đã mất lại được, ngửi mùi nắng trên đó, mãn nguyện nhắm mắt lại, không còn trở mình nữa.
Nỗi buồn vui hoán đổi vị trí.
Người mất ngủ trở thành Tạ Thiệu.