CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 107
Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:15:35
Lượt xem: 1,332
Còn có ai nữa, Ôn Thù Sắc nghĩ ngợi.
Nàng còn chưa nghĩ ra, lang quân trước mặt đã giúp nàng nghĩ ra một người, "Minh nhị công tử?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hóa ra hắn chỉ nhớ mỗi Minh nhị công tử, nhưng nói thật thì: "Đó thì không có, bị đèn lồng của thiếp đ.â.m vào tay, lang quân là người đầu tiên."
Nói cách khác là do hắn xui xẻo.
Như vậy, cũng xem như thừa nhận đã tặng đèn lồng cho Minh nhị công tử.
Người ta không bị đ.â.m , cũng không nghi ngờ nàng cố ý. Nếu không phải cố ý, vậy thì sao, , gai cũng không cạo sạch, vừa nhìn là biết qua loa đại khái.
Tối nay chắc chắn là đến đây để nịnh nọt hắn, nhưng hắn rõ ràng không còn tâm trạng, trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Tâm ý của tiểu nương tử ta đã nhận, đáng tiếc nàng cũng thấy rồi đấy, ta bị đèn lồng của nàng đ.â.m bị thương, không những không được lợi lộc gì, còn bị chảy máu, thật sự không còn tâm trạng tốt, không thể đồng ý với yêu cầu tiếp theo của nàng, tiểu nương tử vẫn nên về đi, lần sau làm đèn lồng nhớ phải cẩn thận tỉ mỉ, người khác thì thôi, đừng để bản thân bị thương."
Đúng là nhỏ nhen, thật sự là không tha thứ chút nào.
Biết làm sao được, là nàng làm hỏng chuyện, hại ngón tay người ta thêm một cái lỗ, đứng trước mặt người ta cũng thấy thấp bé hơn, chỉ có thể xin lỗi bù đắp: "Lang quân là ta sai, để bù đắp cho lang quân, ngày mai đợi lang quân tan làm về, thiếp sẽ tự mình nấu cơm cho lang quân."
Lời này khiến Tạ Thiệu rất bất ngờ.
Vừa khâm phục nàng vì có thể làm đến mức này để đến nhà họ Minh, vừa tò mò nàng có thể nấu ra món gì, nên hắn nói nước đôi: "Để xem đã."
—
Vết thương lành rất nhanh, đến sáng hôm sau, gần như đã đóng vảy, sợ đi làm bị người ta chú ý, Tạ Thiệu đã tháo băng gạc ra.
Ai ngờ hôm đó lại gặp Minh nhị công tử ở Vương phủ.
Lần trước Minh nhị công tử đã thay Chu phu nhân đưa thư cho Dương quý phi trong cung, hôm nay Chu phu nhân mời hắn đến phủ để bày tỏ lòng biết ơn.
Trong bữa tiệc trưa, bà cũng gọi Tạ Thiệu và mấy vị mưu sĩ đến.
Trước đây Tạ Thiệu đã từng tiếp xúc với Minh nhị công tử, không thân thiết lắm, gặp mặt chào hỏi vài câu, rồi ngồi vào chỗ của mình, nhưng không khỏi phải để ý đến hắn.
Ăn nói nho nhã, không vội vàng hấp tấp, quả thực xứng đáng với danh hiệu ôn nhuận như ngọc.
Đang khen tiểu nương tử nhà mình có mắt nhìn người, chỉ là không biết người ta có đợi được nàng hay không, Chu phu nhân bỗng nhiên làm mai mối, "Xem trí nhớ của ta này, nhị công tử đã đính ước với nhà nào rồi?"
Sắc mặt Minh nhị công tử hơi ngại ngùng, lễ phép đáp: "Bẩm phu nhân, vãn bối vẫn chưa đính ước."
Chu phu nhân sững sờ, "Nhân tài trẻ tuổi như vậy, mà vẫn chưa đính ước, mắt mũi mấy cô nương ở Phụng Thành này không biết nhìn đi đâu hết rồi." Đợi tiểu thư nhà họ Minh gả vào Vương phủ, cũng coi như là người một nhà, bà cười nói: "Nếu nhị công tử không ngại, sau này ta sẽ để ý giúp ngươi, được không?"
Tạ Thiệu liếc nhìn Minh nhị công tử một cách không chút để ý, thấy vành tai hắn dần đỏ bừng, do dự một lúc, rồi gật đầu với Chu phu nhân: "Làm phiền Chu phu nhân rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-107.html.]
Xong rồi.
Rút ánh mắt lại, không khỏi thấy tiếc cho tiểu nương tử, vị lang quân mà nàng nhịn ăn một ngày, e là không đợi được nàng nữa rồi.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên một niềm vui sướng, hận không thể lập tức về nhà chia sẻ với tiểu nương tử, dường như đã nhìn thấy vẻ mặt thất vọng sau khi bị đả kích của nàng, thật đáng thương và đáng buồn.
Tan làm cũng không chậm trễ, trực tiếp trở về Tạ phủ, bước vào cửa phủ bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít, còn chưa đi đến vườn hoa, đã thấy tiểu nương tử vậy mà chủ động ra đón, thấy hắn ở đầu kia hành lang, nàng đã gọi từ xa: "Lang quân, lang quân..."
Vui vẻ như vậy, thật không nỡ lòng nào đả kích nàng.
Đợi đến khi nàng đến gần, còn chưa kịp để hắn mở miệng, tiểu nương tử đã nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn lại gần, sau đó nhón chân lên, một bàn tay che bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Lang quân, Phụng Thành vừa có chiếu chỉ, đại công tử phải đến Đông đô nhậm chức rồi."
Chương 43: Chương 43 - Tiểu nương tử đáng thương muốn cùng ta đồng cam cộng khổ, sống c.h.ế.t có nhau rồi
Chương 43
Lang quân để mặc tiểu nương tử kéo mình cúi người xuống, phối hợp ghé tai lại gần, cứ tưởng nàng đến khoe khoang mình đã nấu món ngon gì, nào ngờ lại nghe được một tin tức chấn động như vậy.
Vẻ mặt thoải mái dần biến mất, ánh mắt sâu thẳm không khỏi trầm xuống, hỏi tiểu nương tử: "Chuyện khi nào vậy?" Mình vừa từ Vương phủ trở về, sao không nghe thấy gì.
"Một canh giờ trước." Tiểu nương tử vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng, "Người trong cung đến Tạ phủ, đại công tử không có nhà, Tạ đại gia và đại phu nhân nhận chiếu chỉ."
Quả nhiên vẫn là đến rồi.
Tạ Thiệu nhíu mày, sải bước về phía trước.
Tiểu nương tử xách váy vừa đi theo sát bước chân hắn, vừa tiếp tục nói lách cách với hắn: "Người trong cung vừa đi, đại phu nhân liền phái người gọi đại công tử từ nha môn về, về phủ trước cả lang quân, bây giờ cả nhà đang đóng cửa bàn bạc đấy, đại phu nhân nói muốn bán mấy mảnh ruộng và nhà cửa ở bên ngoài, gom tiền cho đại công tử để đến Đông đô an cư, còn cố ý dặn dò, đừng để lộ ra ngoài, để ta và lang quân biết được." Tiểu nương tử "chậc" một tiếng, vô cùng đắc ý, "Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, chẳng phải vẫn bị chúng ta biết được sao, ta đã đoán trước được rồi, quả nhiên bọn họ giấu đồ."
Nàng thao thao bất tuyệt, nói có vẻ có lý có cứ, Tạ Thiệu quay đầu lại, nhìn tiểu nương tử với vẻ kỳ quái, "Sao nàng biết?"
Tiểu nương tử đang cười đắc ý bỗng chột dạ, ánh mắt hơi lảng tránh, "Lang quân không cho ta ra ngoài, ta không phải đang rảnh rỗi trong sân sao, đi dạo loanh quanh, đi một vòng liền nghe được tin tức động trời như vậy."
Đi dạo loanh quanh, với tính cách của nương tử, e là không đơn giản như vậy.
Nhưng lúc này hắn không còn tâm trí để ý đến việc nàng nghe được từ đâu nữa, đi xuống khỏi hành lang, rẽ ngoặt đi thẳng đến sân của đại phu nhân.
Ôn Thù Sắc sững sờ, "Lang quân, chàng định đi đâu vậy?"
Tạ Thiệu không đáp.