Giọng mềm mại và từ tốn ở bên ngoài, quá đỗi quen thuộc. Kẻ yếu ớt, cam chịu, dù khổ dù mệt cũng than thở một lời …
“Là , tức phụ Vĩnh Hòa, Tuệ Như. Ta đến đón Ngô mẫu về nhà.”
Lý Hòe đẩy trở căn phòng nhỏ, khóa cửa . Ta bò bên cạnh cửa, nín thở tập trung tinh thần, lắng động tĩnh bên ngoài.
Đầu tiên là tiếng gượng của Lý Hòe: “Tiểu thư Tô, ngươi lời gì đùa cợt . Ngươi là sắp tái giá .”
Tô Tuệ Như tự nhiên đáp: “Không gả nữa.”
“À... nhưng nhà cửa và tiệm bạc đều Ngô gia thu hồi , dù cho ngươi đưa cô mẫu thì thể đưa bà ? Chẳng lẽ đưa về Tô gia của các ngươi .”
“Ta sẽ đòi tiệm bạc.”
“Ngươi...?”
Tô Tuệ Như chợt nâng cao giọng: “Vĩnh Hòa nối dõi, hương hỏa dứt, việc phân chia gia sản vẫn cần bàn , tức phụ đến đón Ngô mẫu về nhà.”
Tiếp đó là tiếng cửa tông mạnh, cảm thấy chút hoang mang, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, nhà phu và nhà mẫu của đều đập cửa.
Một là để đuổi , một là để cứu . Quả thật con đường càng ngày càng rõ nữa .
Tô Tuệ Như ở phía dẫn theo mấy tiểu hỏa kế bình thường mấy nổi bật.
Bọn họ đỡ lấy , cúi đầu thuận mắt : “Lão phu nhân, hôm đến quý phủ gây chuyện, thật sự mấy chúng . Người thưởng phạt phân minh đó.”
Mấy ngày ăn uống t.ử tế, đầu váng mắt hoa, ngừng gật đầu đồng ý còn quên hỏi Tô Tuệ Như rốt cuộc là chuyện gì.
Tô Tuệ Như chỉ hỏi: “Người còn nhớ Mạt Nhi ?”
Người nữ nhân yêu mị mà Vĩnh Hòa mua về, đương nhiên nhớ rõ. Sớm cùng đám hạ nhân cuốn tiền bỏ trốn .
“Nàng t.h.a.i .”
Hóa Mạt Nhi chạy đến trấn khác tìm việc nhưng thấy kinh nguyệt mãi đến, lúc mới thai, khỏi nảy sinh kế sách, về Ngô gia, dựa đứa trẻ trong bụng để cuộc sống an nhàn sung sướng.
Ngô gia tư khá hậu hĩnh, đứa trẻ nếu sinh thì chẳng là cây hái tiền lâu dài ?
nàng đ.á.n.h giá thấp sự tàn nhẫn của hai Ngô gia. Bọn họ chịu chi tiền, tiền cho một bát canh hồng hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-dau-hoa-me-chong-con-trai-lai-mat/chuong-5.html.]
Khi thấy tình thế , Mạt Nhi vội vàng chuồn nhưng trong lòng cam, bèn lảng vảng gần nhà tú tài Tô, chỉ chờ Tô Tuệ Như khỏi cửa thì chặn .
Tô Tuệ Như hề đổi sắc mặt, tiên sắp xếp cho Mạt Nhi, đó đến tiệm bạc Ngô Thị ngầm báo cho mấy tên công vốn lên mặt, mới dẫn bọn họ đến nhà họ Lý đón .
"Ta tái giá, tức phụ một nữa. Công việc tiệm bạc Ngô Thị khó khăn lắm mới tiếp quản , cũng cứ thế mà bỏ . May mà đứa trẻ ."
Nàng cứ thế lẩm bẩm, vẫn còn e ngại: "Thai của Mạt Nhi lớn chừng nào ?"
Tô Tuệ Như thản nhiên đáp: "Nàng là bốn tháng. Lang trung là hai tháng. Có điều, chuyện nào thể chắc ."
Anan
Hai tháng? Vậy thì tính thế nào cũng là cốt nhục của hài t.ử , Ngô Vĩnh Hòa!
Tô Tuệ Như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng , u uẩn sang: "Người cháu đích tôn ruột là tiệm bạc Ngô Thị?"
Tiệm bạc Ngô Thị... Ta gả nhà họ Ngô những năm , sống nhờ tiệm bạc, nương tựa tiệm bạc.
Nếu tiệm bạc Ngô Thị thực sự chẳng là gì, hai vị thúc bá đến tranh giành? nếu nhận đứa trẻ rõ lai lịch đích tôn thì hài t.ử suối vàng thể nhắm mắt an nghỉ đây?
Ta đầu Lý gia một cái. Cổng lớn mở rộng, điệt t.ử Lý Hòe vịn khung cửa, vẻ mặt cam lòng, ánh mắt phun lửa như thiêu đốt .
Ta vội vàng nắm lấy tay Tô Tuệ Như: "Tiệm bạc Ngô Thị… Ta tiệm bạc Ngô Thị."
Tô Tuệ Như mặt đổi sắc: "Vậy về , lời con."
Muốn đòi tiệm bạc Ngô Thị, tất đến nha môn huyện một chuyến.
Nghe lóc kể lể một hồi, tri huyện lão gia lười nhác mở cặp mắt lim dim: "Nói thì khi hài t.ử ngươi c.h.ế.t oan uổng hai tháng, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân đang mang thai, bằng chứng gì mang cốt nhục Ngô gia, rõ ràng là c.h.ế.t đối chứng, ?"
"Phải, , ." Sự thật là sai nhưng cũng thể như thế...
Ta vội vã đến toát mồ hôi đầy đầu, Tô Tuệ Như thốt một câu kinh thiên động địa: "Hai vị thúc của Ngô gia lòng tham che mắt, bất chấp luân thường đạo lý.”
“Nếu đại nhân thể giúp đỡ , về nhất định dám noi theo những kẻ bất nhân bất nghĩa, coi thường pháp luật , nguyện mỗi năm lấy ba phần lợi nhuận của tiệm bạc để hiếu kính nha môn."
Lời thốt , trong tiểu sảnh im lặng mất nửa buổi. Ta nơm nớp lo sợ tri huyện lão gia, chỉ thấy vuốt râu trầm ngâm, lộ hỉ nộ.
Một lúc lâu , tặc lưỡi : "Nói như thì, hai Ngô gia quả là vô lương tâm, khinh quá đáng.”
“Đứa trẻ thể đầu thai, là trời xanh mắt, thương xót cho một nhà các ngươi là những khổ mệnh, e rằng Ngô Vĩnh Hòa ở suối vàng cũng thể an lòng."