Nghe nữ t.ử nhà phu ruồng bỏ, c.h.ế.t sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, những thờ cúng, còn ác quỷ ức h.i.ế.p giày vò. Trừ phi chịu nuôi dưỡng lúc già và lo hậu sự cho họ…
Ta nghĩ đến nhà mẫu của . Ta một góa phụ, nay hài tử, về nương tựa nhà mẫu, gì chính đáng hơn.
Năm xưa đại ca cưới thê dùng chính tiền sính lễ của . Những năm qua tiệm bạc ăn phát đạt, cũng ít giúp đỡ họ. Nay gặp nạn, đương nhiên đại ca tay giúp một phen.
Anan
Gõ cửa nhà đại ca, qua khe cửa lộ một đôi mắt cảnh giác, kẻ mở cửa là điệt t.ử của , Lý Hòe.
Đại ca đ.á.n.h giá một hồi, sảng khoái đồng ý: “Cứ an tâm ở . Lý gia dù nghèo đến mấy, lẽ nào nuôi nổi ruột chứ”
Tẩu tẩu Bạch thị, ngày thường đối với vô cùng niềm nở, lúc sắc mặt khó coi.
Giọng điệu nàng : “Nữ nhi gả như bát nước đổ , nào chuyện hài t.ử c.h.ế.t về nương tựa nhà mẫu chứ?”
Dứt lời, nàng về phòng, đóng sầm cửa . Đại ca bảo đừng để bụng, nàng tính tình vốn dĩ hung hăng như . Nhà nào cũng thêm một miệng ăn, hiểu rõ.
Trước bữa tối, gõ cửa phòng Bạch thị, tháo một chiếc nhẫn vàng ngón tay đưa cho nàng . Sắc mặt Bạch thị lập tức từ âm u chuyển sang quang đãng.
Trên bàn ăn, nàng còn hào phóng gắp cho một cái đùi gà. Lòng đều là thịt, chỉ cần nhường nhịn một chút thì tẩu tẩu cũng sẽ mãi khó .
Bạch thị hòa nhã vài ngày, hai hàng lông mày lá liễu nhíu chặt. Nàng nắm lấy tay , tâm sự đôi điều.
Năm nay điệt t.ử Lý Hòe năm nay hai mươi hai tuổi, vẫn cưới thê.
“Hài nhi tiền đồ, vốn dĩ khó chuyện dạm hỏi. Phu thê phụ mẫu cũng chẳng bản lĩnh, gom đủ một phần tiền sính lễ hồn...”
Khi Bạch thị lau nước mắt, liếc qua kẽ tay, trong lòng hiểu đôi phần: “Dù thành cũng là đại sự, là cô cô, giúp đỡ một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
Ta lấy mấy đồng bạc vụn giấu trong vạt áo, sắc mặt Bạch thị vẫn vui.
“Ngươi ngươi Ngô gia đuổi khỏi cửa, ngoài gì ?”
“Họ ngươi giữ đức hạnh, hành vi khuyết, bất kính với già, mới chịu kết cục như .”
“Có tượng đại Phật như ngươi ở nhà, tân tức phụ nào dám về nhà phu chứ? Ta lo lắng vì dù chúng cũng là một nhà nên mới gì. nếu ngươi thật sự coi chúng là một nhà thì thể trơ mắt chuyện đại sự cả đời của điệt t.ử ngươi kết quả chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-dau-hoa-me-chong-con-trai-lai-mat/chuong-3.html.]
“Đừng quên ngươi con cái nối dõi, nếu còn sáu nhận, trăm năm ai sẽ nâng quan tài cho ngươi hả?”
Lời trúng tim đen của , c.ắ.n răng, lấy tấm ngân phiếu năm mươi lượng bạc giấu kỹ trong đường may áo bấy lâu nay.
“Tẩu tẩu lời thức tỉnh . Nếu đại ca và điệt t.ử chống đỡ thể diện cho , chút gia sản tích cóp e rằng cũng khó mà giữ , sớm kẻ khác cướp mất . Thay vì , chi bằng đưa cho của , đều vui vẻ.”
Bạch thị lập tức hớn hở nhận lấy.
Có bạc tiền mở đường, điệt t.ử nhanh chóng định hôn sự, đợi đến sang xuân năm là thể thành hôn.
Bạch thị kéo điệt t.ử dập đầu, rằng sẽ nuôi dưỡng lúc già và lo hậu sự, cũng an ủi mà đồng ý.
Một đại sự giải quyết, gia đình trở nên yên bình. Đại ca là thợ ngói, cẩn thận, tay nghề , nhà nào việc cũng thích mời .
Hôm đó đại ca về, cho rằng Lâm gia ở Bắc thành đang sửa sang nhà cửa, chuẩn đón tân phụ về nhà. Kẻ cưới ai khác, chính là Tô Tuệ Như.
Trong lòng dấy lên sự bất bình khó tả. Hài t.ử mới c.h.ế.t bao lâu, Tô Tuệ Như tái giá ?
“Vị công t.ử Lâm gia mặt đều , hà cớ gì cưới một góa phụ chứ?”
Đại ca : “Không tiểu công t.ử cưới, mà là lão gia cưới. Lão phu nhân Lâm gia qua đời nhiều năm, cũng cần một lanh lợi để điều hành công việc nội trợ, tướng mạo môn đăng hộ đối kém một chút cũng chẳng .”
Lâm lão gia? Lâm lão gia ngoài năm mươi tuổi ...
“Tân bán t.ử lớn tuổi hơn cả , Tô tú tài cũng đồng ý ư?”
“Có gì mà đồng ý?” Đại ca cho là .
“Tuy Lâm lão gia lớn tuổi nhưng gân cốt vẫn cường tráng. Hơn nữa ngươi nhà họ Lâm chuẩn bao nhiêu tiền sính lễ ? Vị thông gia cũ của ngươi là hiểu chuyện, nữ nhân thì đằng nào cũng tái giá, gả sớm một chút, giá còn thể cao hơn.”
Trong đầu bỗng hiện lên hình bóng gầy gò, xanh xao, luôn tất bật , hiểu ngẩn .
“Ngươi cau mặt gì, dù cũng là nguồn nhà một thời, nàng nơi chốn , ngươi cũng nên vui mừng.”