Hài t.ử g.i.ế.c , g.i.ế.c ! chỉ thể ôm chặt lấy , miệng ngừng : “Không , , ai bắt con .”
“Mẫu , bao nhiêu năm nay con sống thế nào ? Mười ba năm, con dám về nhà!”
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên từ tiếng nức nở, ánh mắt thẳng tắp về phía Tô Tuệ Như.
“Nương tử, trở về.” Tô Tuệ Như run bắn.
Ta lẩm bẩm: "Con về là , . Năm đó bọn họ còn tìm thấy một bộ xương trắng, chắc là nhận nhầm hài cốt của một cô hồn dã quỷ nào đó là của tiểu hỏa kế ... Giờ đây còn ai điều tra vụ án nữa . Chúng chỉ cần lặng lẽ rời khỏi nơi , chuyện hộ tịch, sẽ nghĩ cách, cuộc sống sẽ thỏa thôi mà..."
"Được, nhưng mẫu , con còn một chuyện hỏi ." Hắn vươn tay chỉ về phía tây.
Vĩnh Hòa , để lộ hàm răng trắng hếu lạnh lẽo: "Đứa trẻ đang ngủ trong căn phòng là từ ?"
Bên ngoài màn đêm đặc quánh và đôi mắt đỏ ngầu như m.á.u của Vĩnh Hòa đều khiến hoảng loạn.
"Con , quá muộn , con cũng mệt , hãy nghỉ ngơi một ngày, đợi trời sáng chuyện."
Tô Tuệ Như khẽ nâng mắt lên, nhỏ giọng : "Đứa trẻ đó là con của , sớm muộn gì cũng thôi."
Vĩnh Hòa nhếch miệng , hàm răng ken két nghiến : "Con gì chứ? Nàng coi là kẻ ngu dốt ? Rõ ràng đó là một đứa nghiệt chủng!"
Một nắm đ.ấ.m gầy gò xương xẩu đập mạnh xuống mặt bàn.
Khóe môi nở một nụ đầy ác ý: "Nàng rõ ràng , rốt cuộc là con của nam nhân nào? Để xem, sẽ xé xác mới lạ!"
Ta đối với nảy sinh nỗi sợ hãi, hài t.ử mặt sớm còn vẻ hòa nhã mà quen thuộc, mỗi cử chỉ hành động đều toát vẻ tàn nhẫn.
Sao mẫu thể sợ hãi hài t.ử chứ? Cho dù g.i.ế.c thì đó cũng là giọt m.á.u rơi từ thể mà.
Không khí quái dị , nhất định là vì màn đêm đen tối . Ta đau khổ : "Ta và tức phụ con đều nỗi khổ riêng. Ngày mai nhé, con mau ngủ , cứ coi như là cầu xin con."
Dù khéo léo hết lời khuyên nhủ, cuối cùng Vĩnh Hòa cũng đồng ý nghỉ ngơi , đó đến phòng của Tuệ Như.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-dau-hoa-me-chong-con-trai-lai-mat/chuong-10.html.]
Ta thấy ánh mắt Tuệ Như đầy sợ hãi, quả thực là ánh mắt thê trượng phu, nghĩ bụng họ mười mấy năm gặp mặt, cho nên kéo Vĩnh Hòa, bảo ngủ chiếc giường ở sương sảnh của và chuyện cùng một lát.
Ta , trút hết những cay đắng khổ sở của bao năm qua. Vĩnh Hòa mở to mắt, mặt chút gợn sóng.
Đợi khi còn gì để nữa, mới u oán cất lời: "Mẫu , các khổ nhưng các ăn mặc, dù khổ nữa cũng khổ bằng con ?"
"Các còn mở Tiệm bạc Ngô Thị, còn nuôi một đứa trẻ, còn nhớ đến chứ?"
"Tuệ Như tưởng c.h.ế.t, tại tuẫn tình? Ngược còn công khai lộ diện mà sống. Trong mắt nàng gì còn trượng phu chứ?"
Hắn càng càng phẫn nộ, thở hổn hển: "Các với !"
Ta quên mất ngày hôm đó ngủ lúc nào, chỉ nhớ rằng mơ nhiều giấc mơ cay đắng.
Trong mơ, trở về thời còn trẻ, trong tay cầm kim chỉ, ngoài cửa sổ là tiếng bà bà lạnh lùng châm chọc, đầu gối là Vĩnh Hòa thuở nhỏ, đang nắm một lọn tóc của mà đùa nghịch.
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ : "Mẫu ơi, bọn họ đều phụ ở bên ngoài tâm đầu ý hợp ."
Ta kiềm chế sự bực bội trong lòng, xoa đầu : "Đây là chuyện của lớn, con cần bận tâm."
Vĩnh Hòa nhảy xuống khỏi đầu gối , : "Mẫu , bảo phụ hãy cưới nàng về . Nam nhân nào mà chẳng ba thê bốn ? Cưới một nhị nương, phụ mới thể diện, khác cũng khen hiền lương, còn thêm chăm sóc con nữa chứ."
Lần đầu tiên sững sờ, đó liền nhớ . Đây là chuyện của hơn hai mươi năm về .
Phu quân ở bên ngoài loạn, bà bà chẳng những quản mà còn xúi giục Vĩnh Hòa đến cùng khuyên .
Sau đó thì nhỉ? Ta lập tức lớn, Vĩnh Hòa liền chuồn mất, tìm dây thừng treo cổ, tiểu nha đầu trong nhà cứu xuống, từ đó về nhắc chuyện nữa...
Anan
Vĩnh Hòa mặt lay lay , vẫn bộ dạng cợt: "Mẫu , xem ? Nữ nhân là đức hạnh..."
Lời còn dứt, nghĩ ngợi gì liền giáng một bạt tai thật mạnh mặt : "Câm miệng! Ai sinh ngươi hả? Đồ vong ân bội nghĩa!"
Mặt Vĩnh Hòa cứng đờ như một con rối, đó miệng từ từ há to đến mức đáng sợ.