[Cổ xuyên Kim] Tháng Năm Êm Đềm Của Chàng Đao Khách - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:42:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Rất nhiều mới sáng sớm bắt đầu đặt cơm hộp. Có thể cuộc sống ở đây thật tiện lợi, cũng thể là thật giàu .

 

Người trong khu dân cư phần lớn đều dắt theo trẻ con. Trẻ nhỏ thì cha cùng, còn thiếu niên thiếu nữ lớn hơn một chút thì một . Nhập Thất thấy hai thiếu niên mặc đồng phục giống trò chuyện: “Tiết đầu chúng mày học môn gì đấy?”

 

Hóa học.

 

Sân trong của khu dân cư giàn nho, chòi nghỉ mát, một khu vực đặt xích đu và mấy món đồ chơi kỳ lạ dành cho trẻ em nô đùa. Khắp sân đình còn trồng nhiều hoa cỏ chăm sóc kỹ lưỡng.

 

Nhập Thất nhận , tám tòa nhà trong khu cùng dùng chung một khu vườn lớn. Thật mới lạ, từng thấy kiểu , thời xưa nhà nào cũng sân riêng độc lập. Nơi sạch sẽ, ngăn nắp, trật tự, hơn nữa trông an . Môi trường sống quả thực .

 

Nhập Thất dạo một vòng quanh sân lớn, thăm dò xong địa hình bên . Hắn cúi đầu tính toán cách và phương hướng hầm để xe, ước lượng rằng ngay cái sân , bộ hầm để xe đều thông .

 

Quả là một công trình khổng lồ. ngước những tòa nhà cao 30 tầng, nghĩ đến việc thời nay thể lên mặt trăng, thì mấy tòa nhà cao tầng và hầm ngầm dường như cũng trở nên bình thường.

 

Ngoài bảo vệ, còn những mặc đồng phục khác đang quét dọn, tưới nước trong sân, một mặc áo trắng quần đen dắt chó, hình như cũng là việc trong khu. Người việc ở đây đến ba loại đồng phục.

 

Nhập Thất lượn lờ xong, dùng dáng thảnh thơi tản bộ về phía cổng Đông. Hắn chậm, nên luôn bước vội vàng vượt qua .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cổng chính dành cho xe , bộ cổng phụ. Hắn thấy mấy giao cơm xong đến cổng phụ đóng chặt thường dừng một chút, ngó xung quanh. Nếu cư dân tới, họ sẽ tránh , cư dân liền móc một vật, quơ quơ cột cổng, cửa liền mở. Người giao cơm liền nhân cơ hội đó vội vàng .

 

Nhập Thất rõ ràng, thứ cư dân móc là chùm chìa khóa, vật họ quơ lên cột cổng là một miếng nhựa nhỏ hình tròn màu xanh lam treo đó.

 

Hắn dạo bước tới cổng, đúng lúc một giao cơm áo vàng đang ngó nghiêng, thấy tới liền lộ ánh mắt chờ mong. Nhập Thất móc chùm chìa khóa của Triệu Hạo từ túi quần , lấy miếng nhựa màu xanh cọ nhẹ cái hộp hình vuông cột tường. Quả nhiên, cửa mở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-xuyen-kim-thang-nam-em-dem-cua-chang-dao-khach/chuong-57.html.]

 

Người giao cơm câu “Cảm ơn” vội vã . Nhập Thất với theo bóng lưng : “Khách sáo .”

 

Hắn cũng theo ngoài.

 

Bên ngoài khu dân cư từng thấy, nhưng là xe Nguyễn Khanh . Bây giờ mới là đầu tiên quan sát thực địa.

 

Thực con đường từ cổng Đông đường lớn, đến cuối đường mới gặp một đại lộ cắt ngang. Đại lộ rộng hơn nhiều, ven đường nhiều cửa hàng.

 

Nhập Thất ngó nghiêng. Những cửa hàng mở cửa sớm đều là quán ăn, thực khách dùng bữa. Rất nhiều cửa hàng mở, nhưng biển hiệu cũng đoán gì, như tiệm sửa chân, , cửa hàng tiện lợi đều là hiểu ngay. “Mỹ giáp” (Làm móng) thì gì, chẳng lẽ bán áo giáp? Tàng trữ, mua bán áo giáp tư nhân là trọng tội mưu phản đấy.

 

Nhập Thất quan sát dọc đường, mất hơn nửa canh giờ để nắm sơ lược khu vực quanh nơi Nguyễn Khanh ở. Hắn hiểu đại khái về địa hình, đường xá, kiến trúc xung quanh.

 

Hắn khu dân cư. Bảo vệ ở cổng lớn đang rung đùi.

 

Nhập Thất bộ tới: “Chào buổi sáng.” Hắn thấy lúc cư dân chào bảo vệ như .

 

Quả nhiên bảo vệ ha hả đáp: “Sớm!”

 

Nhập Thất cũng , lân la quen: “Hôm nay nóng thật đấy.”

 

“Chứ còn gì nữa,” bảo vệ , “Mới sáng sớm trốn chỗ râm. Đợi đến trưa còn nóng nữa, lúc đấy chỉ nước chui phòng điều hòa, chứ ở ngoài ai mà chịu nổi.”

 

Thấy , Nhập Thất đề: “Hỏi thăm chút chuyện .”

 

Bảo vệ gật đầu: “Anh cứ .”

Loading...