Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 453: Thước Thước nghĩ anh không yêu em
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:24:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Khiêm: ...
Chiếc xe thể thao màu trắng dừng .
Lục Khiêm một tay bế Tiểu Lục U, bước lên mở cửa xe.
Minh Châu bước xuống liền vội hỏi: "Thước Thước về ?"
Lục Khiêm gật đầu.
"Ở ?" Minh Châu hấp tấp thẳng đại sảnh.
Lúc , Tiểu Lục U bi bô : "Anh quỳ! Bố quỳ!"
Minh Châu nghi hoặc Lục Khiêm: "Chuyện gì ? Tìm về mà còn bắt nó quỳ?"
Lục Khiêm giải thích thế nào.
Minh Châu liếc , nhanh chóng bước đại sảnh, ngay lập tức thấy con trai cưng đang quỳ gối.
Tiểu Lục Thước quỳ đó, khuôn mặt trắng trẻo ướt đẫm mồ hôi.
Trông thật tội nghiệp.
Minh Châu đến bên, xổm xuống hỏi nhẹ nhàng: "Sao thế con?"
Tiểu Lục Thước chút hổ, .
Lục Khiêm bế Tiểu Lục U bước , hiểu rõ chuyện nhất, nhưng lúc cũng mặt Minh Châu.
Bà lão xen : "Hai đứa trẻ đánh thôi! Chuyện nhỏ!"
Bà tinh mắt, nhận Tiểu Lục Thước hối .
Không cặp vợ chồng mắng con thêm, bà bộ nghiêm mặt: "Quỳ cũng quỳ , hai trách con nữa, nó khó chịu !"
Quả nhiên, Tiểu Lục Thước mắt đỏ hoe.
Minh Châu đoán phần nào.
Cô Lục Khiêm, Lục Khiêm chỉ khổ.
Anh tưởng Minh Châu sẽ bênh con, bởi cô thích Tiểu Lục U, thường chiều chuộng Thước Thước.
ngờ, Minh Châu trách mắng, cũng bào chữa cho Tiểu Lục Thước.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con trai.
Giọng dịu dàng: "Nếu con thấy sai, khi nào con thấy thì dậy ăn cơm nhé?"
Tiểu Lục Thước mắt ngân ngấn lệ.
Lục Khiêm Minh Châu, con trai, lòng xao xuyến.
Trong lúc , Minh Châu trưởng thành, Thước Thước cũng lớn khôn.
Và lớn lên thật !
Lục Khiêm đặt Tiểu Lục U xuống, vỗ nhẹ m.ô.n.g cô bé.
Tiểu Lục U lắc lư bước .
Cô bé xuống ghế nhỏ, lấy bình sữa đưa cho Lục Thước: "Anh uống nước."
Lục Thước thương em.
Trong lòng đang bực bội, nhưng nỡ quát em gái.
"Ra chỗ chơi , mát hơn."
Tiểu Lục U hiểu, cứ giơ bình sữa đòi uống, khiến cơn giận của Tiểu Lục Thước tan biến.
Tiểu Lục Thước kéo ghế em gần.
Hai em dựa .
Bà lão đưa cái quạt cho Tiểu Lục U, bảo cô bé quạt cho .
Khi dậy con trai , bà bộ giận dữ: "Không nấu cơm ? Đứng đây gì? Không thấy lớn bé đều ăn , mắt , đáng đời ế vợ!"
Lục Khiêm liếc Minh Châu.
Rồi xòa với bà: "Bà dạy lắm!"
Anh bếp nấu ăn.
Minh Châu định theo, phụ bếp và bàn chuyện Thước Thước, bà lão kéo : "Cấm ! Không chiều chồng như thế! Hắn giúp khác bên ngoài, thể nấu bữa cơm cho vợ con ?"
Minh Châu đành nữa.
Bà lão truyền đạt vài bí quyết.
Tiểu Lục Thước vểnh tai , Tiểu Lục U cũng chăm chú.
Khuôn mặt trắng như ngọc của cô bé lấm tấm mồ hôi, lấy tay áo lau cho em, giọng thô ráp: "Chỗ mát hơn."
Tiểu Lục U ôm chầm lấy .
Lục Khiêm nấu ăn nhanh.
Chỉ nửa tiếng chuẩn xong bữa cơm cho cả nhà, canh canh, cơm cơm.
Anh bưng lên bàn.
Liếc Tiểu Lục Thước, vẫn còn quỳ đó!
Lục Khiêm đặt khay xuống, chùi tay: "Ăn cơm! Con đói nhưng em gái đói , định để nó đây mãi ?"
Vân Vũ
Tiểu Lục Thước em gái.
Tiểu Lục U há miệng: "Đói."
Người mím môi, dậy, ôm em lên bàn ăn.
Cậu bé 8 tuổi lặng lẽ bế em lên ghế nhưng nổi.
Lục Khiêm nhẹ nhàng bế lên, quàng khăn ăn cho cô bé, xới cơm cho các con.
Bà lão tới mắng: "Mới giống bố chứ!"
Lục Khiêm Minh Châu. Cô mặt lạnh gì, bèn : "Bà tính! Phải chúng nó mới ."
Minh Châu đáp, lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, 2 giờ rưỡi chiều.
Bà lão dắt hai đứa trẻ .
Lục Khiêm lên lầu, chuyện với Minh Châu.
Chuyện hôm nay, nhỏ thì là xung đột giữa hai đứa trẻ, hoặc Thước Thước cư xử thô bạo.
Lớn hơn thì đây là thứ hai Lục Thước bỏ nhà .
Lòng Lục Khiêm vẫn yên.
Lên đến lầu, Minh Châu đang ghế sofa cạnh cửa sổ.
Rõ ràng, cô cũng chuyện với .
Lục Khiêm xoa dịu khí, tắm , rửa sạch mùi cà ri .
Tắm xong, bộ đồ thoải mái.
Minh Châu .
Lục Khiêm đến đối diện, hỏi nhẹ: "Vẫn giận ?"
Minh Châu lắc đầu.
Hai cùng im lặng, Lục Khiêm lên tiếng : "Minh Châu, chuyện Lam Tử My... lẽ và em đều nghĩ qua, buông bỏ, nhưng Thước Thước nó vẫn nhớ."
Vì thế, hôm nay bé mới hành động quá khích như .
Minh Châu với về chuyện .
Lục Khiêm suy nghĩ kỹ , dậy, xổm mặt cô, giọng khàn khàn :
"Bây giờ hai phương án. Một là sẽ gặp đứa bé đó nữa. Hai là... đưa Thước Thước gặp bác sĩ tâm lý."
Minh Châu .
Cô thành tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.
Lục Khiêm nắm lấy tay cô.
Anh an ủi, cũng ngăn cô. Anh Minh Châu cần giải tỏa.
Làm cha , thấy con trai gặp vấn đề tâm lý, đau lòng?
Rất lâu ...
Mặt trời lặn, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính phủ lên phòng ngủ một lớp ánh vàng, cũng khiến gương mặt cô trở nên dịu dàng ấm áp. Cô bình tĩnh hỏi:
"Lục Khiêm, quyết định của là gì?"
Một bên là con trai ruột, một bên là đứa trẻ mồ côi của Lục Quân.
Anh sẽ chọn ai?
Khi Minh Châu hỏi, trong lòng cô chủ ý.
Nếu Lục Khiêm chọn Lục U, dù yêu đến , cô cũng sẽ mang theo Thước Thước và Tiểu Lục U rời .
Cô đủ rộng lượng.
Lục Khiêm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, nhẹ:
"Anh sẽ đến đó nữa."
Minh Châu mặt , đau khổ hổ.
Cô cố ý nhắm đứa trẻ đó, cô nó vô tội. cuộc đời đôi khi thật tàn nhẫn!
Cô Thước Thước còn nhỏ gặp bác sĩ tâm lý.
Lục Khiêm cũng dễ chịu khi quyết định.
Anh dậy ban công gọi điện cho Lưu thư ký, chỉ vài câu ngắn cúp máy.
Khi , Minh Châu đang thẫn thờ bên ghế sofa.
Lục Khiêm đến bên, ôm nhẹ cô lòng, để đầu cô tựa bụng .
Giọng khàn đặc:
"Em hối hận khi với ?"
Minh Châu trả lời.
Cả hai đều hiểu, Thước Thước vấn đề tâm lý.
Cậu bé nghĩ bố yêu , thậm chí trong lòng bố, quan trọng bằng đứa trẻ tên Lục U.
...
Chuyện ảnh hưởng đến khí giữa hai .
Đêm đó, Minh Châu ngủ chung với Lục Khiêm. Cuối tuần, cô đưa các con về biệt thự họ Hoắc.
Không ngờ,
Hoắc Thiệu Đình đang ở biệt thự, nhưng Ôn Mạn và các con ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-453-thuoc-thuoc-nghi-anh-khong-yeu-em.html.]
Nhìn thấy , Minh Châu ngại.
Hoắc Thiệu Đình thoải mái, chân dài duỗi , liếc cô:
"Lại cãi ?"
Minh Châu dám thật.
Cô bế Tiểu Lục U lên sofa:
"Không !"
Hoắc Thiệu Đình bế đứa bé bụ bẫm lên, véo má chơi, như :
"Anh đoán là hai quẩn quanh trong vòng luẩn quẩn! Minh Châu, thực hai cũng con trai con gái đủ cả, mở rộng tấm lòng . Đừng nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, khi cần thì ở cùng , thể tiến thể lùi, hảo!"
Hoắc Chấn Đông xuống cầu thang, thấy câu , mặt đen :
"Thiệu Đình, mày dạy em gái cái thứ tào lao gì ? Thu mấy thứ đồi bại trong đầu mày !"
Hoắc Thiệu Đình giận, chỉ nhẹ:
"Anh nghĩ em sẽ đồng ý."
Hoắc Chấn Đông tin.
lúc , Minh Châu nhẹ:
"Em thấy đúng."
Hoắc Thiệu Đình .
Mắt Minh Châu ngân ngấn lệ:
"Chỉ là em quá để tâm!"
Hoắc Thiệu Đình đứa bé cho Hoắc Chấn Đông, dậy lười biếng:
"Anh về thôi! Không vợ sẽ nghi ngờ đấy! Minh Châu nhớ , để đàn ông chạy theo em, đừng chủ động nữa! Hắn tay chân, đến nỗi chạy nổi."
Chuyện của Tiểu Lục Thước, trách Lục Khiêm, đồng ý.
Hắn mất trí nhớ chứ?
Hắn quên mấy năm thăm Lục U, đầu mất Thước Thước chứ?
Vậy mà vẫn dễ dàng .
Một chuyện, Minh Châu gật đầu là . Hắn với Thước Thước ?
Hoắc Thiệu Đình nhớ rõ năm đó,
Đêm Giao thừa.
Trời tuyết rơi.
Thước Thước lì ở cửa,
Nhìn ngoài tuyết, chờ đợi Lục Khiêm, chờ cái ông chú đáng ghét , chỉ để một câu "thằng bé ngốc"!
Thước Thước mới 8 tuổi, nhưng Lục Khiêm tổn thương bé quá nhiều !
Lục Khiêm chỉ nợ Minh Châu, mà còn nợ Thước Thước, nhưng cha .
Hoắc Thiệu Đình đủ.
Anh đến đây mà cho Ôn Mạn , ăn cơm mà rời ngay.
Sau khi , Hoắc Chấn Đông con gái cưng, ho nhẹ:
"Hình như... hình như con trai bố cũng lý!"
Minh Châu "ừ" một tiếng.
Cô và Lục Khiêm quá nhanh, hương vị tình yêu lẽ quá ngọt ngào, khiến cô bỏ qua Thước Thước.
Giờ bình tĩnh , như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
Minh Châu tạm thời giữ cách.
Chủ nhật cô dành cả ngày cho các con. Tuần , Lục Khiêm cách ngày đến thăm các con, nhưng ít chuyện với Minh Châu, sự xa cách xuất hiện.
Đến cuối tuần,
Lục Khiêm lái xe đến.
Tiểu Lục U chạy đến với .
Lục Thước ở cửa bài tập.
Lục Khiêm bế Tiểu Lục U nhà, cạnh Lục Thước, hỏi nhẹ:
"Mẹ ?"
Lục Thước kịp ,
Người giúp việc :
"Tiểu thư phim ở tỉnh khác , một tuần nữa mới về!"
Lục Khiêm giật .
Đi phim xa, còn một tuần?
Cô với !
Người giúp việc :
"Vâng! Lúc tiểu thư thương, may Lục đến, thể chơi cùng cô bé."
Lục Khiêm "ừ" nhẹ.
Anh nhờ giúp việc pha nước ấm cho Tiểu Lục U, thả một bông hoa nhỏ , để cô bé cầm uống.
Anh cùng Lục Thước bài tập.
Sau chuyện đó, Lục Thước đối xử lạnh nhạt hơn.
Lục Khiêm con trai, chuyện như lớn:
"Chuyện hôm đó, bố nên xin con."
Lục Thước ấn bút chì giấy.
Cậu bé dừng :
"Không ! Con quen ."
Trái tim Lục Khiêm tê .
Anh gì thêm, chỉ lặng lẽ cùng con.
những chuyện, một khi xảy , dù cố gắng thế nào cũng thể cứu vãn.
Lục Thước với , như khóa chặt cánh cửa tâm hồn.
Vẫn quan tâm,
còn dễ dàng mở lòng nữa.
Lục Khiêm thấy trống vắng, nhưng dù đau lòng cũng chịu đựng. Tình cảm của với Thước Thước, như nắm đ.ấ.m đấm bông, vô dụng.
Hai ngày trôi qua, đứa bé chủ động chuyện với .
Tối thứ Hai,
Lục Khiêm một bên cửa sổ văn phòng, nghĩ về Thước Thước, nghĩ về Minh Châu.
Hơn một tuần , Minh Châu ít liên lạc với .
Anh thô lỗ, dù thế nào cũng cảm nhận sự lạnh nhạt của cô. Sự lạnh nhạt vì cô còn yêu , mà là vết nứt từ cuộc sống.
Anh hàn gắn, cô cũng vượt qua thế nào.
Bà lão , chuyện quá suôn sẻ.
Anh nghĩ , lẽ đúng !
Mùa hè oi bức, mưa giông nhiều.
Bên ngoài cửa kính, chớp giật sấm rền, một tia chớp xé ngang bầu trời thành phố.
Đêm tối bỗng sáng như ban ngày.
Mưa như trút nước.
Lục Khiêm trời, quyết định ngủ công ty, mạo hiểm lái xe về.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại reo.
Là máy bàn từ căn hộ riêng của Minh Châu.
Lục Khiêm vội bắt máy.
Người gọi là bác giúp việc, giọng hoảng hốt:
"Lục ở thành phố B ? Thước Thước và Tiểu Lục U đang ở đây, Thước Thước sốt , mưa to quá bác sĩ đến , cách nào ? Biệt thự bên lẽ mất sóng, gọi mãi thông!"
Lục Khiêm siết chặt điện thoại, ngay:
" đến ngay."
Bác giúp việc lo lắng:
"Tiên sinh lái xe cẩn thận, mưa to lắm."
Lục Khiêm cúp máy.
Anh cầm chìa khóa xe , xe đậu ở bãi đỗ ngoài trời. Gió lớn mưa to, ô che nổi, một phút , áo sơ mi ướt sũng.
Lục Khiêm quan tâm.
Mở cửa xe, nước mưa tràn miệng.
Trong xe cũng ướt một góc.
Anh lên xe, bật cần gạt nước, nhưng tầm vẫn mờ mịt.
Thời tiết thế , thích hợp để ngoài.
Mưa gió cuốn qua từng góc phố, cây cối đổ ngổn ngang, túi nilon bay tứ tung, trời đất như hòa một.
Xe Lục Khiêm nửa đường.
Một mảnh sắt từ rơi xuống.
Trúng ngay ghế .
Xe mất lái, lao hơn 10 mét dừng , Lục Khiêm đập mạnh vô lăng...
Trán chảy máu.
Đầu choáng váng, đủ tỉnh táo để lái xe, nhưng vẫn lau vết m.á.u mắt, nhấn nhẹ chân ga.
Điện thoại reo hai tiếng tắt ngấm.
Bên ,
Minh Châu sốt ruột gọi .
điện thoại Lục Khiêm liên lạc !
Cô bác giúp việc Lục Khiêm , cô yên tâm...