“Em cảm thấy nếu đại đội trưởng lên đại đội trưởng, thì gánh vác trách nhiệm nên , ông cao xa, chúng thấp, chỉ thể thấy đồ vật mắt, đừng giảng đạo lý cho chúng , ai cả, em và vô tri, ánh mắt thiển cận, để ý đại cục.”
“Trước vì thành chỉ tiêu mà để ý tình hình thực tế, mặc kệ sống c.h.ế.t của xã viên, tất cả đói đến xanh xao vàng vọt...... Dù cái gì nên đòi thì nhất định đòi, nhà em sẽ nhẫn nhịn.”
Kết quả buổi sáng là đại đội trưởng tự móc hai hào, đồng ý mấy ngày nay để cho hai chị em họ đan rổ, cần đồng việc.
Về giấy cam đoan, xác định chân em trai thật sự què.
Nếu thật sự què chân, đại đội trưởng sẽ ký giấy cam đoan, chỉ cần ông còn đại đội trưởng một ngày, ba điểm công thể cho Miêu Thiêm Lượng.
Điểm công đổi thành tiền, cần tiền tập thể, đội trưởng tự bỏ tiền túi.
Miêu Thải Ngọc quan tâm vẻ mặt của khác, dù cô và miễn cưỡng tiếp nhận kết quả .
Đại đội trưởng sở dĩ sợ bọn họ lừa gạt bảo Thiêm Lượng bộ què chân lừa điểm công, là bởi vì trong nhà bọn họ còn một cha đúng sai.
Tiết Hoa An: "Kiểu gì cũng sẽ một bên khó chịu, là khó chịu là để cho khác khó chịu, xem bản như thế nào.”
Độ cứng đầu của thím Triệu lớn hơn bình thường, đổi thành khác lẽ sẽ suy nghĩ .
Mẹ chính là như , thường nghĩ việc là của , bản thương cũng chỉ tự trách, trách thể lao động, phiền gia đình.
"Không chỉ một bên khó chịu, hai bên đều khó chịu, em và cũng giành bao nhiêu lợi ích, em trai em thương, em bởi tức giận, cẩn thận tức giận sinh bệnh, như trong nhà sẽ hai bệnh."
“Mẹ em chỉ chọn cách cho bớt khó chịu hơn thôi.”
“Em cũng khó chịu, tối hôm qua ngủ muộn, trời còn sáng gọi dậy, buổi sáng lúc đan rổ, cảm giác hồn cũng còn, lát nữa ngủ trưa bù .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-79.html.]
Điều kiện tiên quyết để giữ thể lực của cô là nhất định ngủ no giấc, ngủ đủ giống như du hồn, đôi khi còn theo kịp suy nghĩ của ruột.
Tiết Hoa An: "Vậy quấy rầy em ngủ trưa nữa.”
"Anh chờ một chút, đừng vội, gì vớì em ?" Miêu Thải Ngọc tới lưng Tiết Hoa An, gõ nhẹ lên vai .
Tiết Hoa An đầu cô: "Phải gì?”
"Tối hôm qua cõng em trai em về nhà mệt lắm nhỉ, luôn như , canh dì Tôn nấu cũng rõ là công lao của dì, bản yên lặng nhiều chuyện như một lời." Buổi sáng rời giường khẳng định cả đau nhức.
Cho dù khỏe hơn nữa, cõng một thanh niên một mét bảy lăm lâu như , thể mệt ?
Tiết Hoa An: "Không chuyện lớn, đều là việc nên , cõng Thiêm Lượng càng tiết kiệm thời gian, thể về nhà sớm một chút.”
Vốn dĩ cha con nhà họ Miêu thương lượng mỗi nâng một cánh tay của Thiêm Lượng, để Thiêm Lượng nhảy một chân về nhà, nhưng thực tế phiền phức, Tiết Hoa An đành chủ động để cõng em trai về nhà.
"Anh với nhà em thì , nhưng với nhà khác chú ý chừng mực, cần quá , quá chỉ rước buồn bực và thiệt thòi, chịu thiệt tương đương với em chịu thiệt, đừng trách em lải nhải nhé." Tuy hai bọn họ kết hôn, nhưng cô xem là đàn ông của .
Anh đối xử với cô như , còn là đàn ông của cô ?
Vô lý!
“Được, em hết.”
“Nghe cái gì mà , nhất đừng cho em cơ hội nhắc nhở nữa! Anh về nhà ngủ trưa , lấy tinh thần, buổi chiều còn đồng việc.” Cô ngủ ngon, chắc ngủ ngon.