Hiện tại trời tối hẳn, nhưng chừng bọn họ trời tối đen mới thể về nhà.
Tạnh mưa, cây trồng trong ruộng chịu ảnh hưởng trăm phần trăm, lúc xử lý rác thải nước mưa cuốn ruộng, còn kịp thời thoát nước.
Buổi tối thoát nước, ngày mai tưới nước .
Thoát nước tưới nước cũng là việc đơn giản, nhất là khi trời sắp tối.
Miêu Thải Ngọc bây giờ nương theo lời ruột: " , hy vọng cha và em trai về sớm một chút.”
Mẹ dám mắng ông trời, sợ trời phạt, trong lòng phiền não, chỉ thể mắng khác và chuyện khác, cô nhất định .
…
Khoảng chín giờ tối, ba cha con trở về, lúc bọn họ trở về còn dẫn theo thêm một .
Triệu Mỹ Phượng thấy bốn , giọng lo lắng: "Thiêm Lượng ? Chân gãy hả?”
Thêm một là Tiết Hoa An, Tiết Hoa An cõng Miêu Thiêm Lượng, đến nhà họ Miêu, cẩn thận thả Miêu Thiêm Lượng xuống.
Miêu Ngạn Khánh vội vàng giải thích: "Thiêm Lượng cẩn thận trượt chân, chân trẹo, chúng mới từ nhà bác sĩ Chu về, bác sĩ Chu đắp t.h.u.ố.c cho Thiêm Lượng .”
Bác sĩ Chu là bác sĩ trong đội, công xã bọn họ bệnh viện, sở y tế, chút bệnh nhẹ đau nhẹ sẽ đến nhà bác sĩ Chu khám bệnh.
Miêu Thải Ngọc buồn ngủ cũng dọa tỉnh: "Sao băng thành thế , thương đến xương ?”
Vị trí gót chân đến mắt cá chân của em trai băng bộ, nghiêm trọng.
Miêu Ngạn Khánh: "Bác sĩ Chu thương đến xương, băng gạc là để phòng ngừa t.h.u.ố.c dây ngoài, băng xong còn giặt sạch trả .”
Triệu Mỹ Phượng tức giận nhịn , nhưng con rể ở đây, tiện c.h.ử.i ầm lên, bảo con gái tiễn con rể cửa, đèn dầu trong nhà cho con rể mượn , ngày mai trả là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-73.html.]
Miêu Thải Ngọc đành tiễn Tiết Hoa An cửa .
Tiết Hoa An bảo cô tiễn đến cửa sân, mới cửa phòng bếp, hai bước liền nhẹ giọng bảo Miêu Thải Ngọc trở về, Miêu Thải Ngọc che miệng ngáp một cái, ngáp xong mới cô tiễn ngoài đó khóa cửa sân.
Phải khóa cửa nên Tiết Hoa An ngăn cản cô tiễn .
Hai trẻ tuổi tới cửa sân, Miêu Thải Ngọc mặt mày ủ rũ: "Xong đời, em sáng mai sẽ dậy sớm kéo em mắng vốn cho xem, tối nay thế là khỏi ngủ.”
Đây đầu tiên.
“Chân Thiêm Lượng trẹo, bác sĩ Chu quá nghiêm trọng, nếu nghiêm trọng, chân sẽ càng ngày càng sưng, chú Miêu và Thiêm Minh đều chằm chằm chân Thiêm Lượng, nếu chân sưng lên sẽ mang Thiêm Lượng tìm bác sĩ Chu, còn thật sự nữa thì bệnh viện thị trấn khám.”
Chân Miêu Thiêm Lượng trẹo lúc sắp kết thúc công việc, Tiết Hoa An chú ý thấy, khi xong việc bèn cùng ba cha con đến nhà bác sĩ Chu.
Chân Thiêm Lượng đắp thuốc, buộc băng gạc, mặt đường ướt sũng, sợ cẩn thận giẫm vũng nước cho nên Tiết Hoa An bèn cõng về nhà.
"Mặc kệ sưng sưng, em đều sẽ đòi lời giải thích, nhà bọn em bất kỳ ai thương khi việc, cho dù là vết thương nhỏ, em cũng sẽ nhẹ tay, thấy Thiêm Lượng khi về nhà một câu cũng đúng , nếu như nó lên tiếng thương nhẹ, chính là đổ thêm dầu lửa, em sẽ càng tức giận."
Có một loại thương nghiêm trọng, là cảm thấy thương nghiêm trọng.
Đổi là cô, cô cũng dám .
Nếu tinh thần, cô còn thể cùng diễn trò, gào kêu la đau thế nào.
“Vậy em ngủ sớm một chút, bây giờ sốt ruột cũng vô dụng, trưa mai qua trả đèn dầu.”
“Được.”
“Anh chờ một chút." Miêu Thải Ngọc nhớ tới một việc, trở về phòng bếp.
Cô bếp lấy một củ khoai tây: "Mẹ, con lấy một củ khoai tây cho Hoa An.”