“Lúc con đưa Hoa Bình về nhà, với bà ngoại nhiều chuyện, buổi tối cần qua đó." Miêu Thải Ngọc trả lời cha, đồng thời rối rắm sủng ái món ăn nào , cuối cùng lựa chọn mỗi món đều gắp trong chậu, quyết định lạnh nhạt món nào hết.
Tối nay cô dùng chậu lớn ăn cơm, chậu lớn thể gắp nhiều đồ ăn trong bát của .
Triệu Mỹ Phượng: "Con nhiều như hiểu con gì ?"
“Có dì Tôn ở đó mà, con chuyện với bà ngoại lâu, bà ngoại con và Hoa An xứng đôi, còn ăn kẹo cưới của hai tụi con.”.
“Bên đó định sắp xếp cho bà cụ như thế nào? Cha Tiết Trọng Sơn vẫn còn mà." Lúc Triệu Mỹ Phượng ăn cơm tất niên cũng quên hỏi thăm chút chuyện nhà khác.
Không tính là nhà khác, là thông gia.
Miêu Thải Ngọc: "Hoa Bình cô và bà ngoại nhiều năm gặp, cả ngày quấn quýt bên cạnh bà ngoại, buổi tối ngủ cũng ngủ cùng bà ngoại, nhà họ Tiết đón bà ngoại tới dưỡng lão ?”
“Mẹ, con và Tiết Hoa An sẽ là vợ chồng, đón già về ở cùng đối với vợ chồng son chúng con mà phiền toái, nhưng bà cũ ngoài mà là của dì Tôn, nếu con gả đến nơi xa, con cũng đón cha đến ở cùng.”
Con cảm ơn, thể hiếu thuận.
"Mẹ còn gì, con ở đây linh tinh, đây là chuyện thông gia, hỏi thăm vài câu thì ?"
Con gái bà như thể bà bất hiếu.
Miêu Thải Ngọc: "Bà ngoại ở một , con trai con gái khác của bà ngoại chăm sóc bà, đội sản xuất tình huống nên cấp cho bà ngoại hộ nghèo, bà ngoại còn năng lực lao động, cho nên một cũng thể sống , bây giờ chỉ ở đây mừng năm mới, chờ lớn tuổi, thể động đậy, thể đón tới dưỡng lão chăm sóc cuối đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-117.html.]
Triệu Mỹ Phượng: "Cũng chỉ thể an bài như , trong nhà thêm một lớn tuổi hiểu tiếng địa phương, quả thật phiền toái, mấu chốt là ông bà nội vui, xây nhà mới đón bà ngoại tới ở, tức giận gần c.h.ế.t.”
Năng lực học tập của già bằng trẻ tuổi, lúc Tôn Tố Lan mười mấy tuổi tới đây, Triệu Mỹ Phượng còn tưởng bà là câm, qua vài năm bà mở miệng chuyện, mới bà chỉ là tiếng bản địa.
Ở thôn đậu hũ vài năm, mới thể miễn cưỡng mở miệng giao lưu
Miêu Thải Ngọc ở góc độ dì Tôn suy nghĩ chuyện , Triệu Mỹ Phượng ở góc độ ông bà nội suy nghĩ.
Góc độ của hai đều thành vấn đề, Miêu Thải Ngọc ở góc độ dì Tôn, cũng ở góc độ của : "Thiêm Minh Thiêm Lượng, cánh của hai đứa cứng , xây nhà mới cũng đừng chuyện khiến buồn lòng, nếu cha đón cha của em dâu đến nhà mới ở mà quan tâm cha , chị sẽ là đầu tiên xông tới lật tung nóc nhà của hai đứa.”
Miêu Thiêm Minh đang ăn vui vẻ, lửa cháy đến : "Chị, chị thể để cho em ăn bữa cơm ngon , em dám đối xử với cha ?"
Triệu Mỹ Phượng: "Ai con vợ quên , hai đứa đón cha vợ ẹm vợ tới ở thành vấn đề, nhưng đưa cho cha một tiền lớn, dỗ cha vui vẻ, cha sẽ tính toán do đo con để ai ở nhà mới.”
Miêu Thải Ngọc thừa dịp và em trai chuyện, vội vàng nhét thức ăn miệng.
Gia đình ăn hết cơm tất niên, đồ ăn còn dư một ít, giữ bữa ăn.
Miêu Thải Ngọc ý kiến, ăn hết thì vui đó, nhưng đó đồ ăn ngon thì khó chịu.
Ăn cơm tối xong, cô phòng .