Bọn họ thể về quá khứ, cũng thời gian hiện tại khi nào mới chấm dứt.
Tiết Hoa An an ủi cô như thế nào, chỉ thể cầm lấy tay cô, xoa xoa mu bàn tay để an ủi.
Anh cũng phát hiện thể của thả lỏng hơn, còn căng thẳng nữa.
Miêu Thải Ngọc: "Em hy vọng cha về cho dù bệnh cũng đổ bệnh khi ruộng, trúng nắng c.h.ế.t, buồn lắm.”
“Hoa An, nhắc tới cha em nữa, nhắc tới ...... dì Tôn nhớ dì ? Nhà quê dì ở ?”
Những lời liên quan đến cha , tất cả đều là lời trong lòng cô, ngay cả cha cô cũng từng , nhưng mà chiều nay nhân vật chính trong nội dung tâm sự của cô là dì Tôn, của Hoa An.
“Bọn từng hỏi chuyện , cũng sẽ chủ động nhắc tới.”
"Chủ động cũng tác dụng gì nhiều, em nghĩ nếu thể thì cùng dì về nhà đẻ một chuyến, theo như lời , dì hận cha ruột, nhưng lẽ hận đẻ... trăm cay nghìn đắng về quê một chuyến, mất, dì hẳn là sẽ đau lòng, cả đời trở về, cả đời đều thể nghĩ là còn sống."
Chuyện cô cha liên quan đến dì Tôn chính là thăm của dì Tôn, cũng chính là bà ngoại Hoa An.
Mẹ chừng sớm còn, cha đa sầu đa cảm, cho rằng tình cảm con , dì Tôn hẳn là sẽ gặp , cho dù còn, thắp nhang cũng là việc nên .
Tiết Hoa An: "Anh trở về sẽ với một tiếng.”
"Dì trở về thì đừng miễn cưỡng dì, cũng đừng nhắc chuyện , cứ coi như em xen việc của khác, nếu cùng dì về quê, chúng còn tiết kiệm lộ phí, ai nhà dì Tôn rốt cuộc bao xa, huyện của chúng hẻo lánh, giao thông thuận tiện lắm, khó khăn... Cũng thể nhà dì Tôn ở trong tỉnh chúng , một tỉnh cũng dăm ba tiếng địa phương ."
Ở tỉnh thì dễ hơn một chút.
Tiết Hoa An: "Em cùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-104.html.]
"Đương nhiên , dù cũng tính tính cứng rắn cùng, em sợ bà ngoại mất , ông già vẫn còn, lỡ ông lừa dì Tôn thì còn em mắng c.h.ế.t ổng, đó chúng thắp cho bà ngoại nén nhang nhanh chóng thu xếp đồ về."
“Hy vọng quê dì Tôn quá xa, cuối năm để trích một phần tiền việc của em, em tiết kiệm lộ phí.”
Có tiền cô thể tự do ăn mì hấp, khụ, hiện tại quan trọng nhất là lộ phí!
Mì hấp sang một bên!
Miêu Thải Ngọc thẳng thắn cho Tiết Hoa An, kho bạc nhỏ của chỉ một đồng, thị trấn ăn bữa cơm cũng đủ, hai cân thịt heo cũng mua .
Tiết Hoa An: "Nếu thật sự về thăm quê, lộ phí của em cũng nên do trả, cần em tự bỏ tiền.”
“Em bừa thôi, chừng là chú Tiết bảo dì đừng nghĩ chuyện quê nhà, cứ xem nơi là quê của dì, dì cũng thật sự ở đây lập gia đình."
“Em chỉ đặt quan hệ của và cha đó, nhưng lẽ quan hệ giữa dì và dì bằng quan hệ giữa em và cha , gần ba mươi năm gặp, tình cảm thiết nhiều năm cũng sẽ hóa xa lạ.”
Đường xá càng xa, lộ phí càng nhiều, bọn họ việc hơn nửa năm thể sẽ trở thành công.
Tiết Hoa An: "Chỉ cần trở về, bao nhiêu tiền đều đáng giá.”
“Nói cũng đúng.”
Sau đó cả buổi chiều, Miêu Thải Ngọc đều chuyện đường, như thể dì Tôn thật sự sắp lên đường về quê.
mà bọn họ ngay cả vị trí cụ thể của quê nhà cũng rõ.
"Đáng tiếc chúng sống cũng an nhàn, nếu sống an nhàn thì thể đón bà ngoại lên ở cùng.” Miêu Thải Ngọc sống xa nhà, cho nên tìm đối tượng cũng để mắt đến của đội sản xuất khác.