Xóc nảy giảm dần, nhịp thở của Tần Man cũng định.
Trên xe Sau một hồi đệm trong xe, hô hấp của Tần Mẫn dần bình tĩnh trở .
Cố kiêu Nam ngay ghế lái, hỏi cô, “Ổn chứ?”
“Ổn!”
Cố Kiêu Nam như nhận thái độ cộc lốc của cô, , “Thằng nhóc nhà thật táo tợn, dám chạy tới đây, còn đụng đám đó nữa! đúng mà, đóng khô thì khỏi nhảy nhót lung tung!”
Không lời trách cứ gay gắt, nhưng thái độ giễu cợt, khiến ánh mắt Tần Man ngày càng lạnh, “Ý là gì?”
Cô ngốc!
Rõ ràng là chạy đến đây, tự nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm, hơn nữa đám thể là do chọc .
Nói tới lui, xong vẫn lờ mờ hiểu, Cố kiêu Nam đổ hết tội lên đầu cô.
“ gì sai ? Tự nhiên cô chạy tới đây gì? Chẳng đám đuổi theo ?”
Dĩ nhiên là !
Nguyên nhân tất cả những điều rõ ràng là từ !
Mê Truyện Dịch
Định phản bác thì nhạo một câu, “Mấy đúng là…âm hồn bất tán mà!”
Cô gương chiếu hậu.
Hàng chục chiếc xe máy duổi theo phía .
Cô khẽ nhăn trán.
“Ngồi cẩn thận!” Anh xong, nhấn , đạp ga.
Tốc độ tăng đột ngột, theo quán tính cô hất về phía .
Cũng còn may, còn kịp kéo , đập kính chắn gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-851-anh-muon-chet-dung-khong.html.]
“ lái xe nhanh, giữ cho chắc!” Cố Kiêu Nam thấy dáng vẻ hổ của cô, bật .
Tần Man ngẩng đầu, chói mắt.
Nụ Cố Kiêu nam đột nhiên dừng , luôn cảm thấy nhóc như tranh vẽ kì lạ, nhịn khẽ ho một tiếng, tiếp tục lao về phía .
“Brum..brum…!”
Tiếng xe máy đuổi theo điên cuồng phía .
Cố Kiêu Nam giẫm ga, chiếc xe lao như bay về phía .
Trong khu xóm cổ, như một con cá gặp nước.
Con ngõ chật hẹp, nhưng lái chiếc xe bốn bánh như đang lái xe máy.
“Sao ngoài?”
Xe chạy lâu dần cô cũng thấy kì.
Dường như chạy lòng vòng trong khu phố cũ nát, ý định chạy đường lớn.
“Không ngoài , tụi nó súng, sẽ dân thương!”
Lời nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm nghị, khiến cho cô nghi ngờ, cái tên Cố Kiêu Nam còn giễu cợt .
chỉ trong một khoảnh khắc.
Cô cho rằng, như Cố kiêu Nam lẽ sẽ điều gì đó để noi theo.
Cô im lặng, .
chờ mãi cũng chẳng thấy gì, họ cũng trốn chẳng thuận lợi mà là…
“Pằng..!”
“Pằng…bang!”