Cô khó thở, “Cố Kiêu Nam, cái gì !”
“Tần Man, chuyện với sĩ quan huấn luyện như ?!” Khổng Nghĩa ở bên cạnh thấy cô gọi cả họ tên của Cố Kiêu Nam, lập tức liền quở mắng.
“Không , trẻ tuổi chút nóng giận là chuyện bình thường.” Cố Kiêu Nam thèm để ý, đó với Tần Man: “ chỉ là cho , chân là của , chăm sóc mới .”
Mã hậu pháo (*)!
(*) mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): vuốt đuôi (ví với hành động kịp thời, chẳng giúp ích gì).
Giả nhân giả nghĩa!
Giả dối!
Tần Man cảm thấy tên nhóc là khắc tinh của , nhưng gì.
Cuối cùng chỉ thể gì nữa.
Không bao lâu, bác sĩ tiến bó bột cho cô. Sau khi bác sĩ dặn dò cô một lúc xong, lúc mới thả bọn họ rời .
Bởi vì Cố Kiêu Nam và Khổng Nghĩa mỗi lái một xe, cho nên nhất định từng lái xe về.
Vốn dĩ Tần Man xe Khổng Nghĩa, nhưng bởi vì Khổng Nghĩa sợ nửa đường Cố Kiêu Nam chạy mất, hoặc chuyện khác, vì thế cho Tần Man xe Cố Kiêu Nam, như cũng coi như là biến tướng của việc giám sát.
Cuối cùng, Tần Man đáng thương chỉ thể tâm cam tình nguyện lên của xe Cố Kiêu Nam!
Bởi vì chuyện với , nên suốt quãng đường cô chỉ nhắm mắt tĩnh dưỡng, mãi đến khi xe ngừng ký túc xá.
Khi xuống xe, cẳng chân cô bó bột, cực kỳ tiện, khiến trong lòng cô bực bội vô cớ.
“Cẩn thận một chút.” lúc , Cố Kiêu Nam ở ghế điều khiển còn cố tình một câu như , rước lấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Man.
Lúc , đúng lúc huấn luyện buổi sáng kết thúc. Đám chuẩn về ký túc xá, liền thấy Tần Man bó bột cực kỳ gian nan xuống từ xe.
Mấy cùng ký túc xá lập tức qua.
“Tần Man, vẫn chứ?”
“ , bác sĩ ?”
“Đã bó bột , nghiêm trọng ?”
Mấy còn xong, thì liền thấy Hứa Cảnh Từ mới nhận tin tức vội vàng đuổi qua đây, thái độ khác thường mà chạy đến mặt cô, sắc mặt vô cùng khẩn trương, “Thế nào, vẫn chứ? Tại tối qua về?”
Mê Truyện Dịch
Vẻ mặt lo lắng của khác với thái độ đây. Mấy xung quanh thể với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Tình huống gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-702-cuoc-song-tan-tat-mot-thang-1.html.]
Không Hứa Cảnh Từ vốn dĩ thấy tên nhóc Tần Man liền đau đầu ?
Sao hiện tại đột nhiên giống như khác, quan tâm như ?
Trước sự kinh ngạc của , Tần Man bình tĩnh, “ ở bệnh viện theo dõi cả đêm, .”
Bởi vì cô Hứa Cảnh Từ lo lắng cô ở bên ngoài ngủ với Cố Kiêu Nam và Khổng Nghĩa một đêm, phận sẽ phát hiện, cho nên mới biểu cảm hoảng loạn lo lắng như .
“Đã bó bột một tháng , còn cậy mạnh cái gì.” Lúc , Cố Kiêu Nam từ bên trong xe xuống, .
Ngô Hành xong, nhịn nhíu mày, “Phải một tháng? Lâu như ?”
“Không để nghỉ ngơi ba tháng là phúc khí của tên nhóc . Nứt xương cũng là chuyện đùa.” Cố Kiêu Nam bỏ qua cái lạnh lùng của Tần Man, lập tức phân phó ba còn : “Các dẫn lên nghỉ ngơi . Một tháng ngoan ngoãn nhân sĩ thiểu năng trí tuệ, đúng, nhân sĩ tàn tật .”
Tần Man: “……”
Nếu chân thương.
Nếu là sĩ quan huấn luyện của .
Cô khẳng định……
Bỏ , nhịn!
Tần Man lập tức đầu gian nan về phía ký túc xá, ngừng một chút nào.
Mấy Ngô Hành thấy Tần Man hề một câu liền xoay rời như thì khỏi hai mặt , đó bọn họ cũng vội vàng chào hỏi hai vị sĩ quan huấn luyện theo lên.
Cố Kiêu Nam nghĩ đến ánh mắt kìm nén cơn tức giận của Tần Man, khóe miệng liền khẽ cong lên.
Ngay lúc , Khổng Nghĩa bước xuống từ một chiếc xe khác, trong tay cầm di động, mặt âm trầm, cực kỳ tức giận : “Cậu gạt ! Đại đội trưởng căn bản đồng ý tối qua ở bệnh viện!”
“Thì ?” Cố Kiêu Nam chẳng hề để ý mà .
Dù mục đích cũng đạt thành, hiện tại những lời cũng vô dụng.
Mà Khổng Nghĩa cũng hiểu hiện tại những lời cũng vô dụng, cho nên mới cực kỳ phẫn nộ, “Cho nên hiện tại đại đội trưởng bảo đến văn phòng của , ở đó chờ lâu !”
------ Chuyện ngoài lề ------
Hôm nay từ của chương đầy, đó vẫn cập nhật ngày hôm nay! Nhớ kiểm tra buổi tối, moah moah!
Cha: Thiểu năng trí tuệ?
Mẹ: Tàn tật!
Cha: Vậy ai thiểu năng trí tuệ?
Mẹ: Anh! Anh thiểu năng trí tuệ!