Người và hàng đều mất , còn bảo đại ca định, thể tìm .
Cậu cảm thấy lời , đoán chừng thể một quyền đ.ấ.m cho sưng .
Tần Man vô cùng chắc chắn, “Cậu với ông , nếu kiên nhẫn đợi, một khi ầm ĩ lên, cuối cùng chuyện hợp tác khẳng định sẽ phơi bày.”
“Phơi thì phơi , liên quan gì đến chuyện ?”
Đặng Tiểu Quang bộ tuyến đường khơi thông trong đó đại biểu cho cái gì, cho nên mặt đầy khó hiểu.
Mê Truyện Dịch
Mà Tần Man cũng kỹ càng tỉ mỉ cho , chỉ dặn dò: “Tóm , dựa theo lời của mà , nhất định thành vấn đề.”
“Ồ…… Vậy ……”
Đặng Tiểu Quang ấp úng gật đầu, đồng ý xuống .
Chờ tới buổi tối, liền dựa theo Tần Man phân phó những lời đó với Cù Hải.
Sau khi trở về, mặt tràn ngập thể tưởng tượng và kinh ngạc.
“Anh Mãn, thật sự là thần, mà đại ca thật sự gọi điện thoại cho chú ba Huy xảy vấn đề, yêu cầu kéo dài mấy ngày, đó định án binh bất động.”
Lúc , Tần Man mới tắm nước nóng xong, mặc xong, đang lau tóc.
Nghe thấy lời , cô cũng phản ứng gì quá lớn.
Chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, xem như .
Đặng Tiểu Quang ân cần lấy máy sấy cho cô, đó tủm tỉm hỏi: “Vậy Mãn, tiếp theo chúng án binh bất động mấy ngày?”
“Không .”
Tần Man một câu dứt khoát như khiến Đặng Tiểu Quang kinh ngạc mà hả một tiếng.
Dường như là đoán Tần Man sẽ như .
“Cậu cứ ở cạnh đại ca, bất kỳ tin tức gì đều cho .” Trước khi sấy tóc, Tần Man một câu như .
Đặng Tiểu Quang gật đầu, “Được, em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-65-trung-ke-roi-3.html.]
Mấy ngày nay tiếp theo, thật sự dựa theo Tần Man phân phó, ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh Cù Hải.
Mà Huy Tử, Đặng Tiểu Quang vài phân tích khiến địa vị của ở bên cạnh Cù Hải cũng dần dần lên như diều gặp gió.
Hiện tại, mỗi đều gọi một tiếng Quang.
Ngay cả Tần Man mặt ngoài cũng như thế.
trong lén lút, Đặng Tiểu Quang vẫn gọi Tần Man là Mãn.
Cứ như ba ngày trôi qua, giữa trưa, Đặng Tiểu Quang gấp gáp hừng hực từ ngoài cửa đến.
Vừa cửa, liền gấp chờ nổi : “Anh Mãn, buổi sáng hôm nay, Vinh Nhị gọi điện thoại hỏi tình huống của hàng!”
Tần Man ừ một tiếng, sắc mặt bình thản, chút quấy rầy nào, tiếp tục ăn cơm, “Ban đầu dự định lô hàng khi nào đến?”
“Tuần đến.” Đặng Tiểu Quang xong, nghĩ tới gì đó, tiếp theo : “Hơn nữa, chú ba cũng gọi điện thoại qua đây hỏi rốt cuộc đưa hàng qua , nếu đưa thì hợp tác đến đây kết thúc.”
Lời cuối cùng , cuối cùng cũng động tác ăn cơm của Tần Man dừng .
Cô ngẩng đầu, về phía Đặng Tiểu Quang, “Vậy đại ca như thế nào?”
“Đại ca tức giận đến mức ném điện thoại rơi điện thoại ngay tại chỗ, còn thoá mạ em một trận, rốt cuộc em án binh bất động tới khi nào!”
Càng đến lời cuối cùng mang theo vài phần ai oán.
đối với những điều đó, Tần Man thấy.
Không cố ý , mà là cô đang đắm chìm trong thế giới của .
Vừa Đặng Tiểu Quang , buổi sáng Vinh Phi gọi điện thoại qua đây hỏi tình huống.
Rõ ràng còn thời gian một tuần giao hàng, nhưng mới chỉ ba ngày mà hỏi tình hình, chút nóng nảy ?
Hơn nữa, giữa trưa chú ba Dư cũng gọi điện thoại qua đây thúc giục.
Lần , hành động của hai qua thấy thế nào chút dáng vẻ giống như là gấp chờ nổi như ……
Tần Man rũ mắt, cau mày hồi lâu.
Cuối cùng, cô mở miệng lạnh lùng với Đặng Tiểu Quang: “Nói với đại ca, ông trúng kế .”