Cố Kiêu Nam ngước mắt lên, uể oải hỏi: "Quân của đang ở đây, trở về .". “Đại đội trưởng , để trở về , Tần Man để cho trông coi.” Khổng Nghĩa thể mắt bất cẩn và ung dung như , chút tác phong dứt khoát và gọn gàng của một quân nhân. Anh chỉ cảm thấy thật chướng mắt. “Không, yên tâm.” Cố Kiêu Nam vẫn dùng lời lúc chiều để châm chọc .
, Khổng Nghĩa khi quá một mệt mỏi, sẽ để thứ hai , lập tức nhận lấy những viên thuốc tay : "Anh thể đích chuyện với đại đội trưởng."Sau đó đặt chiếc điện thoại di động n.g.ự.c . Tần Man giường cuộc chuyện của hai , nghĩ nghĩ , đối với Cố Kiêu Nam : "Nếu còn trở về, đại đội trưởng chắc chắn sẽ cho trừng phạt ."
Cố Kiêu Nam lúc mới từ ghế chậm rãi dậy, thẳng mặt cô, nhẹ, "Còn lợi dụng sơ hở? Thật thể nghĩ tới." Tần Man nhíu mày, " !"
Với đôi chân đang sưng tấy của như thế , cô thể nào trốn thoát ! Anh đúng là thiểu năng? Hay cách khác, đang cố tình ? Cố Kiêu Nam quan tâm đến câu trả lời của cô, chỉ nhấc máy và đáp: "Chào buổi tối, đại đội trưởng.". “Huấn luyện viên Cố, gọi cho hơn 30 , tại bắt máy?!” Từ trong điện thoại, thể thấy tiếng Lục Giang vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, Cố Kiêu Nam trông vẫn thoải mái và mãn nguyện, nhàn nhạt đáp: "Có lẽ là do quá nóng vội. để ý đến nó ném nó bên trong xe". Lục Giang tức giận đến suýt nữa sống mũi méo xệch, nhưng vẫn nhẫn nại : " Huấn luyện viên Cố, xin hãy trở về đội ngay lập tức."
Mê Truyện Dịch
“ binh lính của vẫn đang ở trong bệnh viện.” Cố Kiêu Nam liếc Tần Man đang giường. “Binh lính của sẽ do huấn luyện viên Khổng chăm sóc, sẽ trở ngay bây giờ.” Lục Giang thèm để tâm đến lời bào chữa, hạ lệnh lập tức trở . Cố Kiêu Nam mỉm , bước khỏi phòng bệnh, ở hành lang, hỏi: " hiểu, tại các tân binh chăm sóc bởi những huấn luyện viên khác?"
" Huấn luyện viên Cố, xin hãy tuân lệnh!". Lục Giang cố gắng dùng uy thế lãnh đạo của để trấn áp , nhưng đáng tiếc, thủ đoạn vẻ hiệu quả lắm với Cố Kiêu Nam. "Xin , nếu thể thuyết phục tại trở về, thì e rằng thể thực hiện mệnh lệnh ."
“Anh đang thách thức ?” Lục Giang thật sự ngờ Cố Kiêu Nam kiêu ngạo đến mức , ở bên ngoài lâu như , tất nhiên sẽ chịu khống chế. Cố Kiêu Nam dựa tường với giọng điệu thoải mái, " chỉ hiểu tại binh lính của cần khác tới chăm sóc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-632-vi-sao-lai-khong-the-o-lai-ben-ngoai.html.]
"Đừng quên, còn một tiểu đội quân khác xem qua!"
" tin rằng họ cần lo lắng về điều đó."
" Cố Kiêu Nam! Anh..."
Lục Giang lo lắng, định thêm gì đó, nhưng cắt ngang, "Đại đội trưởng Lục, yêu cầu huấn luyện cho Tần Man thật , rằng Tần Man thể . Bây giờ tập luyện dẫn tới thương và đang ở trong trạng thái tinh thần . thể ở đây. Không thể bỏ mặt "
"Anh ..." Lục Giang thở hổn hển, tức giận : "Không để cho Khổng Nghĩa ở đó chăm sóc ?"
“ câu hỏi đặt là, tại để các huấn luyện viên khác chăm sóc tân binh của ?” Cố Kiêu Nam lấy lý do đó, mãi chịu buông tha, thậm chí còn lượt thuyết phục đội trưởng: “Chỉ là qua một đêm thôi. Tại đại đội trưởng ngăn cản như thế ? Nếu chuyện thỏa, chúng sẽ . "
Điều cũng lý, dù cũng chỉ qua một đêm, nhưng nếu như Cố Kiêu Nam cố tình trở về, Lục Giang vẫn ý định buông tha , "Không! Anh thể ở bên ngoài."
Sự từ chối dứt khoát của khiến giọng điệu của Cố Kiêu Nam dần dần lạnh xuống, "Ồ? Tại thể ở bên ngoài?"