Một tuần khi kết thúc tiệc khánh công, lô hàng đó của Vinh Nhị vận chuyển qua đúng thời hạn.
, hàng của Vinh Nhị ngoài ý nhiều hơn nhiều.
Do lượng hàng lớn, tình huống đủ nhân lực, cuối cùng Tần Man bến cảng và kho hàng.
giờ khắc đám bọn họ đều ở cửa kho hàng, Cù Hải cùng với Huy Tử cũng ở đó.
Mà hàng của Vinh Nhị đều ở trong từng chiếc xe đang đỗ ở cửa.
cũng ai dám tiến lên động .
Chỉ vì thủ hạ của Vinh Phi , Vinh Phi mệnh lệnh, lô hàng là nhỏ, tới, ai cũng thể động lô hàng . Nếu xảy vấn đề thì gánh nổi.
Vì thế, nhóm bọn họ cứ chờ như .
đợi lâu, vẫn đợi đến.
Điều khiến bọn Cù Hải chút bực bội.
“Mẹ nó, tên Vinh Nhị cố ý chơi ! Đã năm phút, nhưng bây giờ nửa giờ trôi qua mà còn tới!”
Huy Tử ở bên cạnh, : “Đại ca, trong xe , em chờ là .”
Cù Hải nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Cũng .”
Sau đó, hai thủ hạ khác dẫn ông bên trong xe chờ.
Không qua bao lâu.
Đã là đêm đầu mùa đông, gió thổi mang theo lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-611-bong-dang-quen-thuoc-nay-3.html.]
Tần Man trong đám , chỉ coi đó là đang huấn luyện chịu rét.
Cuối cùng, ngay khi đợi đến mức hai chân chút phát cứng, liền thấy âm thanh động cơ ô tô từ nơi xa.
Chờ đến khi xe định vững chắc mà dừng ở một chỗ tối ở cổng lớn, cuối cùng bên trong đẩy cửa xe , xuống.
Mà lúc , Tần Man cũng thấy nhân vật hot nhất gần đây trong truyền thuyết của khu Quỷ —— Vinh Phi.
Anh trông khác so với trong ảnh, vẻ ngoài bình thường giống như trong ảnh, mà là tóc nhuộm màu xám, đeo khuyên tai đen, đeo kính râm đen và ăn mặc xuề xòa.
Đó là dáng vẻ đắc ý của kẻ thượng vị.
“Anh Hải, ngại quá, các em của cứ quấn lấy rủ rê uống rượu. Kết quả, uống liền quên thời gian.” Anh nhướng mày, trong miệng nhai kẹo cao su, khi chuyện chút ý xin nào, ngược mang theo khiêu khích.
Lúc , Cù Hải cũng từ bên trong xe xuống. Vừa thấy Vinh Nhị, biểu cảm của ông mang theo châm chọc, “Vinh Nhị, tùy tiện quên hàng của khu Quỷ như , Trang lão đại ?”
“Biết thì ? Lô hàng là , cho dù mất thì cũng hết. Cùng lắm thì một lô khác là .” Vinh Phi tùy tiện xong, đó tháo kính râm của xuống, liếc xéo Cù Hải, “ Hải chắc là sợ quen , sẽ hiểu cảm giác của .”
Cù Hải tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hiển nhiên là khó thở.
Huy Tử kịp thời lên, đổi đề tài, “Anh Vinh Nhị, của bọn em chuẩn xong , thể nghiệm hàng, đóng thùng bất cứ lúc nào.”
Mê Truyện Dịch
Vinh Phi liếc một cái, phủi bờ vai vốn dính tro bụi của , : “Huy Tử, còn nhớ đây chúng cùng tồn tại cùng ăn cơm hộp. Hiện giờ, chỉ mới non nửa năm, xem thành dáng vẻ gì . Nói thật, bằng đến chỗ . tuyệt đối sẽ cho ít hơn Hải cho .”
“Vinh Nhị!”
Lúc , Cù Hải thật sự nổi giận, một chân liền vượt tới mặt Vinh Phi.
Vinh Phi tại chỗ, vẻ khó hiểu : “Anh Hải ? Dù tay nhiều như , chỉ cho một mà thôi, sẽ keo kiệt như chứ.”
Huy Tử lập tức tiến lên, gọi một tiếng, “Anh Hải.”
Cù Hải bất đắc dĩ hít một thật sâu, nhưng lời vẫn kiên nhẫn như cũ, “Rốt cuộc vận chuyển , vận chuyện thì đổi khác.”