“Rõ!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Sau khi tất cả trả lời chỉnh tề một tiếng, khóe mắt Từ Đại Hồ trong lúc vô tình liếc tới Tần Man, nhịn đặt câu hỏi: “Không đúng sĩ quan huấn luyện, Tần Man đây thương , chấm điểm thế nào?”
Cố Kiêu Nam lướt Tần Man, trả lời là dĩ nhiên: “Dĩ nhiên tính 0 điểm .”
“Hả? Vậy công bằng với lớp chúng bao.” Mọi thấy, khỏi chút nhíu mày.
“Công bằng? Các với tư cách đồng đội, thì tiến lui , công bằng cái gì.” Cố Kiêu Nam dùng lời lẽ chính nghĩa , trông vẻ hình tượng cao lớn, nhưng cũng chỉ là trông vẻ mà thôi, tới một giây liền thấy : “Nói tóm là, chính là tự chấp nhận xui xẻo .”
“......”
“Nếu như thua tới mức quá thảm, các nhất định giành giật cho điểm , nếu thì các sẽ c.h.ế.t thảm.” Cố Kiêu Nam tới mức thê lương như thế thì cũng thôi đinh, còn giậu đổ bìm leo như thế, khiến cho đám ngay cả sức tức giận cũng .
Vẻ mặt từng một như đưa đám, bộ dạng như cuộc sống còn gì để lưu luyến.
Dù thì, nếu như là Tần Man đây, họ gì vẫn thể Tần Man là con ghẻ.
bây giờ.....vẫn là thật sự nên lời.
Đặc biệt là Từ Đại Hồ, còn từng nhờ Tần Man dạy một hai chiêu, loại tình huống , cũng thể nào chỉ trách.
Huống chi là, đối với Tần Man thực vẫn là sợ hãi.
Tên nhóc trông gầy gò nhỏ nhắn, nhưng khí tức lúc đánh với sĩ quan huấn luyện là là phân cao thấp.
Cho dù tán thưởng nữa, vẫn là cảm giác loại áp lực cao che dấu .
Mê Truyện Dịch
Trong phòng cứ như mà một sự trầm lặng ngắn ngủi.
Mà bộ dạng buồn bực thể phát tác của họ, Tần Man đều ở trong mắt.
cuối cùng ánh mắt vẫn là lạnh lùng về phía Cố Kiêu Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-582-toi-se-khong-gay-tro-ngai.html.]
Đám hiểu, điều đó nghĩa là cô hiểu.
Người tỏ rõ chính là cố ý những loại lời cho .
Anh căn bản đoán chắc liên lụy tới khác, đang ép một cách trá hình.
Thật là xa!
“Không cần.” Cô mở miệng : “Tự thể .”
“Không chứ, thương , còn lên?” Cuối cùng là chút sợ hãi cô, cho nên chuyện lên cũng dùng lời lẽ chính nghĩa mà từ chối.
Ngược là Ngô Hành, cùng ký túc xá nhíu mày phản đối, “Không , chân bong gân chuyện nhỏ.”
Hai Lưu Văn Viễn và Trần Quần cũng gật đầu, hiển nhiên cũng tán thành cô mang theo vết thương sát hạch.
Cùng lúc đó, Cố Kiêu Nam cũng mở miệng : “Cậu vẫn là nghỉ ngơi thật , đừng khí phách nhất thời, để tránh chân phế , đều gì.”
lời Tần Man chắc chắn là giả vờ giả vịt!
Nếu như thật sự để ý, thì sẽ cố ý như thế ở mặt .
“Sẽ , chân của bản , bản chừng mực, sẽ xảy vấn đề.” Cô với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tần Man, đừng hồ đồ, chân cũng là của bản .”
“ , đừng quá liều lĩnh, thành tích một mà thôi, sĩ quan huấn luyện cũng , chúng cố gắng một phen, thì thể kéo thành tích của trở về .”
“Tần Man, đừng hành động theo cảm tính nha.”
Mặc dù họ đều tiếc rằng Tần Man thương sẽ kéo thành tích lớp xuống thấp, nhưng so với điều , họ càng để ý chân Tần Man hơn.
Nếu như ngộ nhỡ tình trạng vết thương chân nặng thêm, chính là chuyện của một đời.
mà, so với sự hết sức phản đối của đám , phản ứng Cố Kiêu Nam vô vị hơn nhiều, “Dù thì ngày mốt mới sát hạch, bản suy nghĩ thật kỹ , miễn cưỡng , nhưng nếu khẳng định, cũng sẽ ngăn cản .
Anh khi xong, dặn dò mấy còn một phen, liền rời khỏi ký túc xá.