“Fuck! Không mắt !”
Lưu Tử phía ánh sáng chói lóa đập thẳng mắt, tức giận chửi mắng một câu.
So với tức giận, Cố Kiêu Nam chỉ là kéo vành nón xuống thấp hơn khi ánh sáng đó ập tới, che khuất nửa khuôn mặt, cả chiếc xe đột nhiên đổi, khó khăn lắm mới vượt qua chiếc xe đó.
Hai chiếc xe chạy song song ở đường phố bên ngoài hẻm, lái xe nhanh về phía .
Bóng đêm mờ mịt.
Chiếc xe bên cạnh từng chút một ép qua, âm thanh chói tai cùng với tia lửa cứ lóe lên từng hồi.
Cả Lưu Tử phía , tay gắt gao nắm lấy tay vịn, qua thất kinh.
Trong lúc vô tình thoáng thấy trong cửa sổ xe của đối phương giơ s.ú.n.g lên.
“Kiêu… Kiêu!” Lưu Tử lập tức hô lên một tiếng.
Cố Kiêu Nam nâng mắt, thoáng qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhất thời cong lên.
Mê Truyện Dịch
Anh đột nhiên xoay tay lái.
Lần nữa đột nhiên đổi, cả chiếc xe nghiêng thẳng về phía bên trái.
“A A A!”
Lưu Tử sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vốn dĩ cho rằng nhiều nhất là vung đuôi xe mà thôi, di chuyển một lúc, nghĩ tới kết quả là, nó, như là đang chơi liều đó!
Ai chơi như thế chứ?!
Chỉ qua cái cua mà thôi, hầu như lật chiếc xe !
Xong xong , cái bắt về đánh chết, ngược là của chơi đùa cho đến chết.
Ngay khi Lưu Tử nghĩ chiếc xe sắp lật , thì thấy khi tìm điểm tựa phía , cả chiếc xe tiếp đất một cách thần kỳ, một tiếng “loảng xoảng”, chiếc xe trở bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-481-me-no-nhu-nay-la-dang-choi-lieu-do.html.]
Lưu Tử lập tức lờ mờ.
Không… chết?
Sau khi lấy ý thức, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bánh xe và mặt đất một nữa ma sát, khi bốn phía định, cuối cùng khàn giọng với Cố Kiêu Nam: “Anh, thể lái xe định chút , nó, muối tè quần …”
Anh khoa trương, thật sự là tè quần thật, trong tích tắc chiếc xe lật xuống, thấy nhựa đường ngoài cửa sổ xe với bản thật gần gũi, thật sự nghĩ rằng sẽ đánh rắm đấy!
Cố Kiêu Nam đối với chuyện như “mắt điếc tai ngơ”, chỉ tựa lưng ghế, : “Đã cắt đuôi bọn họ , đưa lấy đồ .”
Lưu Tử sửng sốt ba giây, đó về phía , đúng là cắt đuôi thật !
“ , Kiêu đúng là Kiêu, lợi hại quá!”
Mới tìm đường sống trong chỗ chết, thành công bỏ xa đám truy đuổi , Lưu Tử nhất thời sinh khí dồi dào.
“Bây giờ nên đưa lấy đồ chứ?” Cố Kiêu Nam đầu liếc một cái, một tay vẫn cầm vô lăng như bình thường, một tay đang thưởng thức cây s.ú.n.g ống đoạt từ đàn ông .
Bộ dạng thờ ơ, nhưng tràn đầy thích thú.
“Được! Anh Kiêu sức như , em cũng thể cản trở thế . Đi! dẫn !”
Lưu Tử đây là điểm mấu chốt của , dám níu kéo nữa, điều phía , ngừng chỉ đường.
Có lẽ lái xe nửa tiếng, bọn họ rời khỏi thành phố, hướng về phía ngoại thành mà .
Càng hướng về phía ngoại thành, tốc độ lái của Cố Kiêu Nam càng nhanh.
“Chậm…chậm một chút , bỏ xa , cần chạy nhanh , tim của em trai nhỏ như thể chịu nỗi…” Lưu Tử nghĩ đến chuyện sinh tử trong nháy mắt lúc nãy, nghĩ mà sợ.
Cố Kiêu Nam vì thế mà giảm tốc độ, vẫn theo ý mà coi chiếc xe nhỏ đó như xe đua .
Trong lòng Lưu Tử kinh sợ, cũng dám gì nhiều, nghĩ thầm chỉ cần là chơi cái trò giống lúc nãy là , tốc độ chiếc xe cứ nhanh nhanh hơn.
Lập tức nắm chặt tay, về phía với cái lưu luyến.