Lục Giang bên tự cảm thấy hài lòng cho rằng là Cố Kiêu Nam cho ông mặt mũi.
Không ngờ rằng, sở dĩ Cố Kiêu Nam ngoan ngoãn như , chỉ là tới sân huấn luyện Tần Man mà thôi.
Tên nhóc mới lộ biểu cảm chán ghét ẩn nhẫn thể phát , thật là càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Anh chút nóng lòng chờ đợi thấy Tần Man trưởng thành .
Chắc hẳn, tình cảnh nhất định sẽ thú vị!
Mang theo suy nghĩ như thế, Cố Kiêu Nam hiếm khi liên tiếp năm ngày đều đội cái nắng trong ngày hè, ở sân huấn luyện chằm chằm đám huấn luyện .
Mà đám do bởi vì sự tới thăm của Cố Kiêu Nam, càng huấn luyện nỗ lực hơn, thành tích tổng thể trong lớp vượt qua mấy lớp khác.
Còn về Tần Man thì càng cần nhắc tới, cũng Cố Kiêu Nam trả thù cô cẩn thận phun nước mặt , là ác thú vị đơn thuần, gần như tất cả các hạng mục huấn luyện cô đều Cố Kiêu Nam kiểm tra bộ một .
Đợi đến khi bộ các hạng mục huấn luyện đều kết thúc, trời cũng nhá nhem tối , những còn sớm ở nhà ăn ăn xong trở ký túc xá .
Lúc Cố Kiêu Nam cũng , chỉ còn một cô chạy xong 5 km cuối cùng, còn ở sân huấn luyện bình phục thở hổn hển.
Dù thì cô cũng để ý tới Cố Kiêu Nam, hoặc là nghiêm khắc mà , cô chỉ mong Cố Kiêu Nam thể biến mất khỏi tầm mắt cô, như thế cũng sẽ giữ hết tới khác.
Mê Truyện Dịch
"Đang nghĩ gì đấy?" Một giọng đột nhiên truyền tới từ phía xa, liền thấy trong tay Cố Kiêu Nam xách một hộp cơm đạp lên ánh đèn đường bước chầm chậm tới, "Sẽ là đang nghĩ chạy trốn thế nào chứ?"
Tần Man nhíu mày , bốn phía xung quanh theo bản năng.
"Yên tâm , cả sân huấn luyện chỉ còn hai chúng , những khác ăn cơm xong đang xem tin tức."
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, giống như một con thú nhỏ dựng tai lên, nhạy bén khi màn đêm buông xuống , khiến khác cảm thấy thú vị một cách khó hiểu.
Cố Kiêu Nam cảm thấy tới hoà hoãn đội tân binh cũng tính là một chuyện tồi tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-311-cau-do-mat-cai-gi.html.]
Chí ít tìm một tên nhóc thú vị.
Tần Man ở nơi đó thấy lời , vẻ mặt thả lỏng, ngay đó mới mặt lạnh một câu, "Huấn luyện của thành, nên trở về ."
"Trở về xem tin tức? Nghe những thứ đó cảm thấy nhàm chán?"
Mới hai bước, liền thấy Cố Kiêu Nam ở phía hỏi một cách tùy ý.
Tần Man nhíu mày, đầu qua , giọng điệu châm chọc, "Đây là môn bắt buộc của tân binh."
Không cái gọi là nhàm chán nhàm chán, đây là chuyện mỗi một binh lính đều nhất định , cũng nên .
"Vậy thì hôm nay trốn học một ngày là ." Cố Kiêu Nam thờ ơ để ý mà xong, liền đưa hộp cơm trong tay cho cô, "Cầm , thói quen bỏ đói lính ."
Giờ cơm trong nhà ăn sớm kết thúc , Tần Man còn cho rằng hôm nay sẽ bụng đói mà trở về ký túc xá.
Không ngờ tới Cố Kiêu Nam sẽ mang cơm cho cô.
Cô cũng do dự gì, đưa tay nhận lấy hộp cơm liền định trở về.
giây tiếp theo liền thấy Cố Kiêu Nam : "Ăn ở đây."
Bóng lưng Tần Man khựng .
"Sao thế, thấy ?" Cố Kiêu Nam thấy dáng vẻ cô chút lung lay, liền cong khóe môi nở nụ hỏi.
Tần Man thấu tâm sự nhưng dám phát tác trái với lòng nghiến răng trả lời hai chữ: "Không ."
"Vậy thì ở đây ăn, ăn xong , huấn luyện một giờ đồng hồ nữa." Trong đôi mắt đen hẹp dài của Cố Kiêu Nam mơ hồ mang theo ý , dáng vẻ giả vờ thấu với cô.
Tần Man ẩn nhẫn thể phát chỉ thể tìm một chỗ trống xuống, ăn màn thầu và dưa cải trong hộp cơm.
Cố Kiêu Nam thấy cô tận lực kéo một lớn với , là tự vận động mà qua đó, đó thờ ơ xuống bên cạnh cô.