Sau khi ghế phó lái, Tần Man đột nhiên về phía ngoài cửa xe.
Cô hỏi: " thể bộ đội dự ?"
Tưởng Châu nhướng mày, hỏi : "Cô gì?"
Tần Man lấy cớ, trả lời: "Thu dọn đồ đạc."
" đóng gói tất cả đồ đạc của cô gửi về nhà ." Tưởng Châu vòng qua đầu xe, lên xe ghế lái, "Bây giờ nhiệm vụ của chính là đưa cô khỏi quân đội."
Tần Man suy nghĩ, lùi để tiến một bước, hỏi: "Vậy điện thoại của huấn luyện viên Nhiếp ?"
Tưởng Châu đang khởi động xe thì ngừng , lúc mới hiểu tại cô về bộ đội dự .
Mê Truyện Dịch
Thì là tìm huấn luyện viên của .
"Không ." Anh cố ý xem phản ứng của Tần Man, nhưng cô vẫn cảm xúc gì quá lớn, cuối cùng Tưởng Châu chỉ thể chán nản, chủ động : " thể cô gọi điện thoại cho bộ đội dự ."
Tần Man gật đầu, "Làm phiền ."
". . . . . ."
Tưởng Châu thật sự rõ, tại thế giới còn giỏi kiềm chế cảm xúc như .
Nếu như từng trông thấy cảm xúc cô bùng nổ hôm thẩm vấn, nghi ngờ vô tình vô dục .
Nếu thực sự như , chỉ sợ đến việc tìm bạn trai cũng khó khăn.
Anh thầm trong lòng, gọi điện thoại cho bộ đội dự , chuyện với đối phương một lúc liền đưa điện thoại di động cho Tần Man.
Tần Man nhận di động, đặt ở bên tai thì bên trong truyền đến tiếng Nhiếp Nhiên.
Cô nhạt giọng tự giới thiệu, "Huấn luyện viên Nhiếp, xin chào, là Tần Man."
Nhiếp Nhiên ở bên điện thoại thấy thì trong giọng phần trêu chọc, "Đặc biệt gọi điện cho , chuyện gì ?"
"Cám ơn cô chuyển bộ tài liệu đó ." Tần Man thành thật cảm ơn.
Ở đầu bên điện thoại, Nhiếp Nhiên mỉm sâu xa, "Diễn mới diễn một nửa, đương nhiên thể để chuyện kết thúc như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-3091-ve-nha.html.]
"Cảm ơn." Tần Man cảm ơn nữa.
" lời xin của cô hơn là lời cảm ơn." Nhiếp Nhiên đổi giọng, lạnh lùng : "Vì giao tài liệu cho cô mà cuối tuần thể về nhà, chồng suýt nữa thì đánh đấy!"
Tần Man: ". . . . . ."
Lý do thật là. . . . . . quá khủng bố !
"Xin ."
Thái độ của cô cực kỳ thành khẩn nhận sai, kết quả khiến Nhiếp Nhiên ở bên điện thoại nhịn bật , "Sao cô ngoan như hả? Dáng vẻ lúc đối mặt với Hạ Thường Lương ?"
"Có lẽ phân ." Tần Man cảm thấy gì buồn , vì thế lặp , : "Thật sự cám ơn."
Lúc , Nhiếp Nhiên ở đầu điện thoại thu nụ , "Xin và cảm ơn nhiều sẽ còn giá trị, dù thì cũng chỉ An Viễn Đạo kinh ngạc mà thôi, cô đừng nghĩ quá ."
Sau đó, cô qua loa vài câu cúp điện thoại.
Tần Man thấy điện thoại cúp, cô cảm thấy huấn luyện viên thật khác .
Giúp khác nhưng cho khác nghĩ .
Tần Man trả điện thoại di động cho Tưởng Châu, : "Anh trực tiếp đưa đến sân bay là ."
Tưởng Châu ở bên cạnh cô một cái, "Cô nghĩ nhiều , cô xin phép tới đón cô về nhà, cho nên chỉ đưa cô khỏi cổng quân đội thôi."
Thẩm Gia Đồng?
Tần Man nhíu mày.
Chẳng lẽ là Tần Hồng Đào phái đến áp giải về nhà ư?
Về nhà. . . . . .
Vậy chẳng là gặp Thẩm Lộ ?
Tần Man nghĩ đến trở về thấy hai con nhà , trong lòng liền cảm thấy thoải mái.
Chiếc xe một mạch qua từng cánh cổng của tổng khu căn cứ, đó dừng ở cổng cuối cùng.
Tưởng Châu mở miệng : "Xuống xe , cô tới đón cô kìa."