Hạ Thường Lương cô chậm chạp chuyện, liền hừ lạnh một tiếng: “Nói , Cố Kiêu Nam rốt cuộc đồng ý với cô những gì để khiến cô giúp ? Lúc đầu phản bội quân đội, lấy vũ khí của riêng, còn tìm cách mưu sát đồng đội, quả thực là tội thể tha thứ! Mà cô…”
Ông còn xong liền Tần Man ngắt lời : “Đó là lính mà ông một tay bồi dưỡng đó.”
Vẻ mặt cô cực kỳ lạnh lẽo, trong lời thể cô đang kiềm chế cảm xúc của .
“Ông rốt cuộc dùng cái loại tình cảm gì khi câu đó.”
Tần Man hỏi, đôi mắt sắc bén thẳng thắn , giống như trong lòng ông .
Đối với cái , Hạ Thường Lương hề chột mất tự nhiên, ngược tiếp tục hùng hồn tức giận : “Đương nhiên là căm phẫn, là tức giận! Người cực khổ đào tạo mà biến thành loại như thế! Quả thực vô cùng thất vọng!”
Mỗi câu ông đều chính nghĩa và trách nhiệm.
Làm cho những chuyện qua đích thật là là một vị cấp .
thực tế thì…
Ông là một mà mới một giây là yêu thương, là tận tình khuyên bảo, an ủi đồ của , mà một giây mua chuộc sát thủ ám sát đồ của .
Tần Man thật sự thể tưởng tượng tâm trạng của Cố Kiêu Nam khi sư phụ của là như .
Đặc biệt là dằn vặt ba ngày ba đêm.
Hẳn lả đau khổ giống lúc đầu.
Cái loại đau khổ khi mất hết niềm tin đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-3011-luong-nhat-tien-sinh.html.]
Lúc , Hạ Thường Lương vẫn như cũ, tiếp tục , “Cậu là cặn bã, là tên phản bội! Nếu như thể, thật sự hy vọng từng binh lính như ở quyền! Vì là sự sỉ nhục đối với cả quân đội!”
Tần Man vốn chỉ thờ ơ ông diễn thuyết mạnh mẽ.
Trong lòng lặng lẽ thấy đáng giùm Cố Kiêu Nam.
Anh yên lặng dày vò bản , một gánh vác tất cả tội danh.
cuối cùng dành cho chỉ là những chữ phản bội, cặn bả.
Mê Truyện Dịch
Cho đến khi thấy hai chữ “sỉ nhục” thì trong phút chốc vẻ mặt Tần Man biến đổi.
Cô tuyệt đối thể kích động.
Gần như trong nháy mắt, con ngươi co rút , ánh mắt lạnh như băng tỏa , hung ác bức .
Cô gằn từng tiếng: “Ông tuân theo quy định mà lén lút buôn bán vũ khí, thông đồng với tổ chức phi pháp, âm thầm mua chuộc sát thủ với ý đồ diệt khẩu. Rốt cuộc ai mới là tội thể tha thứ, Lương, Nhất, tiên, sinh.”
Sức nặng của câu của Tần Man thua gì đạn hạt nhân.
Hầu như bùng nổ, bất luận là ở trong ở ngoài cũng đều chấn động mà rộ cả lên.
“Ai? Lương Nhất gì? Sao hiểu ?”
“Chẳng lẽ Tần Man là phó doanh Hạ ?”
“Không , phó doanh Hạ là Hạ Thường Lương ? Sao là Lương Nhất ?”
Lúc tất cả đều kinh ngạc thì khí trong đại sảnh thẩm vấn đổi.