dáng vẻ hiện tại của Tần Man thì Cố Kiêu Nam hiểu rằng chuyện hề đơn giản như vẫn nghĩ.
Có vẻ như Tần Man chịu đựng sự oan ức lớn, đuôi mắt của cô vì đau đớn vì tức giận mà hằn lên những sợi tơ máu.
Cố Kiêu Nam cũng càng cảm thấy đau khổ, cổ họng khản đặc, giọng khàn khàn : "Em cho , năm đó rốt cuộc ông hủy hoại cuộc đời em như thế nào?"
Tần Man lạnh, những câu đầy mỉa mai và chế nhạo: "Người thầy đức độ của mặt ngoài thì tỏ chính nghĩa như , chính trực như , nhưng thực tế thì ? Ông nhận đút lót, ông chèn ép , ông c.h.ế.t ở nơi đó!"
Đến giây phút , cô thừa nhận một sự thật rằng: Khi Tần Mãn chạy khỏi nơi đó, thì cô c.h.ế.t .
Chết ở nơi mà cô việc và phấn đấu trong mười năm.
Nhìn sâu trong đôi mắt của Tần Man, Cố Kiêu Nam rằng thứ đang cuộn trào mãnh liệt đó chính là cảm xúc tuyệt vọng.
Cô tuyệt vọng.
Một rời hồi sinh trở về qua giữa hai đời, cô tuyệt vọng nhiều năm như .
Cố Kiêu Nam thể tưởng tượng rằng một tràn đầy kiêu ngạo như Tần Mãn thấy những điều bẩn thỉu và hèn hạ thì thể xác và tinh thần của cô sẽ như thế nào, cô chịu đựng sự thất vọng và thất lạc .
Đó là sự sụp đổ về niềm tin.
Cô khinh thường và thèm giải thích cho những khác hiểu, cô chịu cho khác chân tướng, cô chịu đựng bêu danh phản bội tổ chức và rời nơi mà cô từng tin tưởng, liều mạng trả giá bằng m.á.u và nước mắt.
Mê Truyện Dịch
Trong thực tế, là cô niềm tin.
Thực , cô yêu nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2762-nguoi-phai-khoc-chinh-la-cac-nguoi-2.html.]
Trên thực tế, là thờ ơ lạnh nhạt như .
sự nhiệt huyết và lòng tin của cô tàn lụi .
Cố Kiêu Nam cứ giữ nguyên tư thế như mà cô trong một thời gian dài, đột nhiên nhăn chặt mày , vươn tay ôm chặt cô lòng.
Anh nhỏ bên tai của Tần Man: "Em cứ , em cứ như thì càng đau khổ hơn, Tần Mãn ..."
Rõ ràng là đau đớn đến như , tuyệt vọng đến như , nhưng mà đến một giọt nước mắt cũng .
Loại đau đớn đó giống như một con d.a.o cắm thẳng trái tim của Cố Kiêu Nam, khiến thứ đều vỡ tan thành mảnh nhỏ.
" khác với ông , Tần Mãn. khác với ông , là , Hạ Thường Lương là Hạ Thường Lương." Anh vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Man, ngừng an ủi cô.
Khuôn mặt của Tần Man lúc đang vùi bờ vai rộng của Cố Kiêu Nam. Khi cô thấy Cố Kiêu Nam gọi một câu Tần Mãn, cả cơ thể của cô bỗng run lên nhè nhẹ.
Đã nhiều năm còn ai gọi cái tên Tần Mãn của cô nữa.
Mỗi khi cô đều sắp quên , cô sẽ mơ về một lúc nửa đêm, nhắc nhở cô rằng cô chính là Tần Mãn, mà Tần Man.
dù cô tự nhắc nhở bản như thế nào chăng nữa, thì Tần Mãn c.h.ế.t là một thực tế thể đổi .
Bây giờ cô chỉ là Tần Man.
Khi suy nghĩ của cô dần dần tỉnh táo trở , những cảm xúc của Tần Man cũng nén và bình phục một chút. Cô đẩy Cố Kiêu Nam , và giọng điệu cũng khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: "Tại , nên là thầy trò các ! Hạ Thường Lương lén lút buôn bán vũ khí của quân đội, cấu kết với các tổ chức bất hợp pháp, chỉ hai tội , cũng đủ để ông tống trong tù bóc lịch cả đời!"
Thật may là đối với những điều cô Cố Kiêu Nam chỉ bình tĩnh một câu: "Vô dụng thôi, em thể lay chuyển địa vị của ông ."