"Sĩ quan, đang gọi Tần Man ?"
Để đề phòng ánh mắt của vị sĩ quan huấn luyện , chỉ mặt gọi tên, vì Tạ Hậu cố ý hỏi một câu, chỉ sợ nhầm .
"Tần Man?" Cố Kiêu Nam ở nơi đó, hiển nhiên Tần Man là ai.
Tạ Hậu chỉ đối diện, : "Tần Man là !"
Cố Kiêu Nam theo tay của , đuôi mày nhướng lên, , "Được , chính là , Tần Man."
Không tại , Tần Man cảm thấy khi gọi tên , mang theo chút ý đồ .
Ngô Hành thấy cô vẫn im ở đó, lập tức vỗ vỗ vai cô nanh nhở, "Này, sĩ quan huấn luyện tìm , còn mau qua đó."
Sau đó một đám rời khỏi cửa căng tin.
Mê Truyện Dịch
Chỉ để hai Tần Man và Cố Kiêu Nam.
"Tần Man." Giọng của Cố Kiêu Nam vang lên đằng .
Tần Man gọi tên nữa bất đắc dĩ xoay bước về.
"Cậu tên là Tần Man?"
Cố Kiêu Nam đó, quan sát tên tân binh mắt .
Nếu thấy giữa lông mày mang theo chút khí chất trầm lắng lạnh lùng cùng với vẻ thẳng tanh hiên ngang, mà chỉ gương mặt xinh xắn cùng với làn da mềm mại mịn màng , thì hiển nhiên đây chính là một cô gái nhỏ xinh .
"Dáng vẻ quả là khó phân nam nữ." Anh nghiền ngẫm một tiếng, đó đột nhiên hỏi một câu, "Man trong ngang tàn bạo ngược?"
Mặc dù trả lời, nhưng Tần Man vẫn gật đầu, ". . . . . . Phải"
Cố Kiêu Nam vuốt cằm, cực kỳ nghiêm túc : "Có lẽ là do cha chê dáng vẻ quá nữ tính, nên mới dùng cái tên ."
". . . . . ." Tần Man thật sự đây cùng thảo luận suy nghĩ của cha nguyên chủ, dù chuyện tới nước , cô chuẩn xong tâm lý, trực tiếp thẳng vấn đề: "Không sĩ quan huấn luyện tìm việc gì."
Cố Kiêu Nam cô, đôi mắt đen như mực hề chớp mắt cô chăm chú, ngay đó khóe môi cong lên, "Đương nhiên là để nghiệm thu thành quả huấn luyện hôm nay của ."
Tần Man khẽ nhíu mày, "Không ngày mai mới kiểm tra ?"
"Hôm nay sẽ kiểm tra thí điểm , ngày mai sẽ nghiệm thu bộ, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-261-cho-ke-hoach-thu-hai-cua-cau.html.]
Cố Kiêu Nam thoải mái hỏi ngược khiến Tần Man nhất thời cứng họng.
". . . . . . Được."
"Vậy đầu tiên hít đất một trăm cái, nhảy cóc hai trăm mét." Sau khi Cố Kiêu Nam bỏ những câu thì dẫn đầu về phía sân huấn luyện.
Tần Man tại chỗ cắn răng đáp một câu, "Rõ!"
Sau đó cùng sân huấn luyện.
Bầu trời chạng vạng tối, đèn đường phía xa bật lên.
Trên sân huấn luyện trống trải chỉ hai bọn họ.
Cố Kiêu Nam tùy tiện tìm một chỗ xuống, hiệu cho cô bắt đầu.
Vì bây giờ là sĩ quan huấn luyện của , Tần Man cũng chỉ thể cúi , tay chống xuống đất, bắt đầu thực hiện từng cái một.
Chẳng qua cứ hít đất như , bên tai từ từ xuất hiện vài tiếng ồn ào.
"Tần Man, tay của chống thẳng ? Không là bệnh gì tiện chứ? Quân đội cũng là trung tâm phục hồi chức năng cho tàn tật ."
". . . . . ."
" bảo nhảy cóc, chứ bảo lề mề chậm chạp bò đường, coi là ốc sên ?"
". . . . . ."
"Nhanh lên nào, ốc sên nhỏ."
". . . . . ."
Hơn một tiếng đồng hồ, Cố Kiêu Nam dùng đủ loại từ ngữ để miêu tả về tốc độ ốc sên của cô, khiến cho gân xanh thái dương của Tần Man nhảy lên thình thịch vài cái.
Cuối cùng cô nhịn nữa ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Kiêu Nam nghiêng đầu, mặc dù trong miệng vẫn đủ thứ khác , nhưng ánh mắt rơi xa xăm.
Hoàng hôn mùa hè, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt của , hiểu khiến những đường nét khuôn mặt trở nên sắc bén hơn.
nó nhanh chóng tan biến ở đuôi mắt, trở vẻ tản mạn như ban đầu.
Tần Man khỏi nghi ngờ, đang gì ?