Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 252: Bại lộ

Cập nhật lúc: 2025-08-22 06:19:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù Tần Man trăm ngàn đuổi .

khi thật sự rời , đột nhiên căn nhà rộng lớn trở nên trống trải một cách khó hiểu.

Đặc biệt là mỗi khi Tần Man tan về nhà, mở cửa chỉ thấy trong nhà tối om.

Không tiếng xoong nồi bát đũa trong phòng bếp.

Cũng mất mùi thơm của thức ăn nóng hổi.

Quan trọng hơn chính là ai bảo cô nhanh chóng rửa tay ăn cơm.

Nghĩ đến đây, khỏi khiến cô gióng lên hồi chuông báo động trong lòng.

Không , thể suy nghĩ bậy bạ nữa, đời một thất vọng là đủ , cần gì tăng thêm phiền não cho nữa.

Giữa hai bọn họ, nếu như Cổ Kiều Nam thực sự may mắn trở quân ngũ thì bọn họ gặp sẽ chỉ thành kẻ thù của mà thôi.

Hoàn bất kỳ khả năng khác!

, mang suy nghĩ như , Tấn Man tỉnh táo , vùi đầu trong công việc như .

Mỗi ngày vẫn di chuyển hai điểm một đường, đều đặn một sai.

Mà quy luật như cũng khiến cô thành bản đồ đường thời hạn.

Ngày hôm đó, cô hẹn Lâm Mộc Phi định gặp ở chỗ cũ.

Trong nửa tháng Trang Dã chắc hẳn lên kế hoạch tất cả xong, cần vận hành càng sớm càng .

Bọn họ chỉ cần nhân cơ hội giáng cho Trang Dã một đòn chí mạng, tae coi như vô dụng.

vì chuyến bay của Lâm Mộc Phi là lúc chín giờ tối cho nên tối hôm đó cô cố tình tan muộn.Cô đột nhiên ngẩng đầu lên gương chiếu hậu.

Một bóng đen ở ghế xe.

Bây giờ Tần Man giờ mới hiểu tại đèn hỏng.Cho nên cô chỉ thể mượn một chút ánh sáng ở phía xa để mở cửa xe .

mà cửa xe “Ầm” một phát mới đóng .

Phút chốc, vẻ mặt Tần Man trở nên nghiêm túc.Lúc , trong bãi đậu xe trống trải.

Một vài ánh đèn mờ ảo miễn cưỡng soi sáng bãi đỗ xe, tạo một bầu khí quỷ dị.

Đèn ở bãi đậu xe nơi Tần Man tại hỏng.“Ai đấy?”

bất động ghế lái, tay dấu vết sờ bên hông.

Lúc , phía xe khẽ một tiếng: “Đừng khẩn trương, là huấn luyện viên mới của cô, Niếp Nhiên.”Màn đêm sâu thẳm.

Dưới tbòa nhà cao tầng xe cộ qua tấp nập, đèn đuốc sáng choang, ánh sáng của đèn xe và đèn đường đan xen tạo nên một thế giới về đêm náo nhiệt.

Tần Man từ thang máy riêng của mcình xuống, thẳng đến bãi đỗ xe.Sau đó “Tách” một tiếng, đem ngọn đèn nhỏ trong xe bật lên.

Khuôn mặt của Niếp Nhiên lộ ánh đèn mờ ảo.

nghiêng tựa lưng ghế , khóe miệng nở một nụ nhàn nhạt. đối với vấn đề , vẻ mặt của Tần Man cũng vì ba chữ huấn luyện viên mà đổi chút nào, chỉ thấy cô vẫn lạnh lùng như cũ: “ cô đang gì, mời cô xuống xe.”

Niếp Nhiên nhướng mày.

ngờ lời của cho mặt lộ vẻ xúc động chút nào.

Nhìn cô là một vùng ưu tú.

“Được , là Lục Giang bảo tới, hy vọng đưa cô trở về.” Niếp Nhiên lấy quen , đồng thời còn nhắc nhở: “Ngày đó chúng gặp ở cửa quân khu, cô còn nhớ ?”

Trải qua nhắc nhở như , lúc Tần Man mới nhớ tới sáng sớm ngày hôm đó lấy cớ bệnh rời , đồng thời lúc cũng một chiếc xe từ xa chạy đến.

Chuyện trừ hai trong cuộc thì đúng là thứ ba rõ.

Sắc mặt căng thẳng của Tần Man lúc mới dịu một chút, nhưng trong giọng vẫn hời hợt: “ lấy lí do gì để trở về.”

Niếp Nhiên khuôn mặt khí khái lạnh kùng trong gương chiếu hậu, cuối cùng cũng tại đám nam binh phân biệt nổi.

Trên cô gái mang theo bất kỳ sự mềm mại nào, lúc giơ tay nhấc chân càng toát lên một vẻ trầm vượt qua lứa tuổi của , khiến cho vẻ nữ tính vốn biến thành một nữ hùng trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Cộng thêm bộ âu phục và cà vạt.

Nếu như tình huống thì e rằng ngay từ đầu tiên gặp lừa .

Đột nhiên Niếp Nhiên xem lúc cô bé gặp chuyện thờ ơ lãnh đạm, bất động như núi .

, khóe miệng cô nâng lên, rõ ràng từng chữ: “Thân phận gia của cô bại lộ , cô gái nhỏ ạ.”

Ba chữ cô gái nhỏ nhất thời giống như một tia sét đánh xuống.

Nổ bùm một phát khiến cho lỗ tại Tần Man kêu ong ong.

nét mặt cô vẫn vững như tượng , lọt chút sơ hở nào.

thực tế, trong lòng cô sớm nổi sóng.

Cô vẫn cho rằng Lục Giang phái tới chắc chắn là do Hạ Thường Lương tìm cô, cho nên mới bày mưu kế như .

Kết quả ngờ do phận của cô xảy vấn đề!Tất nhiên ông nghi ngờ đến cái gì đó mới tra tài liệu của cô.

Ngay lúc đầu óc cô đang hỗn loạn ngừng tìm kiếm một ít chi tiết nhỏ nhoi thì thấy phía : “ thật sự tò mò, thế nào mà ở trong đám binh lính nam một giọt nước cũng lọt ? Không bằng dạy một chút? Tất nhiên nếu như cô vẫn còn cơ hội.”

Câu cuối cùng của Niếp Nhiên lập tức khiến cho Tần Man phục hồi tinh thần .

đang tùy ý trong gương chiếu hậu.Ván cờ sụp đổ bộ!

Tần Man nghĩ nghĩ , càng nghĩ càng cảm thấy việc phận của bại lộ sẽ trùng hợp như .

Lấy đầu óc của Lục Giang thể nghĩ đến việc đột nhiên kiểm tra tài liệu của cô.

Nhất định là Hạ Thường Lương!Chết tiệt!

Hậu đài phía Trang Dã cô thiếu chút nữa sẽ , mà việc giành Quỷ Khu cũng trong tầm mắt.

Kết quả tại giờ phút quan trọng xuất hiện vấn đề!

Lần quân đội còn sử dụng nữa, việc giành Quỷ Khu cũng thất bại trong gang tấc!Chỉ thấy trong bóng tối mờ ảo, mặt cô mang theo nụ , nhưng chôn vùi tỏng đáy mắt là sự lạnh lùng và sắc nhọn đến đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-252-bai-lo.html.]

Mê Truyện Dịch

Nhất thời, ánh mắt Tần Man cũng theo đó mà chìm xuống, môi mỏng gần như trở thành một đường thẳng ánh đèn.

Dưới trong cảnh cực kỳ yên tĩnh, một loạt khí giương cung bạt kiếm đang dần dần khuếch tán.

Chương 253: Xem thường cô

Hai ai nhường ai.

Một cảm giác áp bức to lớn bùng lên dữ dội trong gian nhỏ hẹp.

Cuối cùng một lúc, Tần Man lên tiếng : “ về.”

Niếp Nhiên một tiếng hỏi: “Lý do?”

Tần Man rũ mắt: “Không lý do gì.”

Niếp Nhiên lắc đầu một cái, trong lời dường như một tia đáng tiếc: “Không thể thuyết phục thì cách nào thả cô .”

Tần Man lạnh lùng : “Một cô mà cưỡng chế đưa , khó đấy.”

Một nụ xuất hiện môi Niếp Nhiên, cô nhanh chậm hỏi ngược : “Nếu chúng cứ thử xem?”

Tần Man ghế lái một cái, đột nhiên im lặng.

Giống như thật sự uy hiếp, cô đổi thái độ nãy, gật đầu : “Được, với cô.”

Niếp Nhiên ngờ cô thể dễ dàng đổi lời của như . Sau khi quan sát nét mặt cô, xác nhận độ tin cậy trong lời cô thì Niếp Nhiên mới : “Vậy thì cảm ơn cô hợp...”

Chữ cuối cùng cô còn xong thì Tần Man đột nhiên nhấc dậy, động tác nhanh nhẹn như một con thỏ gian xảo lao vọt ngoài.

Niếp Nhiên xe lập tức nheo mắt .

Lại chơi chiêu với cô ?!

Lúc chuẩn ngoài bắt , nhưng ngờ Tần Man sớm chuẩn . Giây tiếp theo của xe ben “Bộp” một tiếng, tự động khóa !

Lúc Niếp Nhiên mới hiểu rõ, ngay từ đầu cô bé bẫy , xem một đến bắt cô là một nhóm .

Sau đó sẽ cố ý tỏ yếu thế khiến cho cô buông lỏng cảnh giác.

Haiz, thật đúng là xem thường cô .

Khó trách phía nhắm trùng vùng.

Quả thật là một cô gái thông minh.

Niếp Nhiên thấy khi cô xuống xe lập tức chạy trốn mà...Chiếc xe lao trong chớp mắt.

Tần Man đang trốn vững vàng lái xe chạy đường, cô gọi điện cho Lâm Mộc Phi .

“Xin Lâm tổng, hôm nay chuyện, lẽ thể nào đến gặp .” Giọng của Tần Man đáng tin đến mức khiến phát hiện một chút vấn đề nào.

Lâm Mộc Phi xuống máy bay thì thấy cô như , khỏi chút kỳ quái: “Sao ? Xảy chuyện gì gấp ?”Như một làn khói chui một chiếc xe bên cạnh.

Khởi động, đạp ga, chiếc xe chạy vụt trong nháy mắt.

Tất cả động tác liền một mạch, cực kì lưu loát.

Niếp Nhiên trong xe, miễn cưỡng theo đuôi xe phía , khỏi xúc động: “Không hổ là vùng cấp bậc tổng giám đốc, nhiều xe như .”Sau đó cô lập tức ghế lái.

Mặc dù chìa khóa, nhưng cô vẫn cách khởi động xe nữa.

Mày mò chốc lát, lập tức thấy tiếng xe nổ máy.

Niếp Nhiên lập tức đạp chân ga.“Ừ, xảy chút vấn đề, nhưng gì đáng ngại. Chuyện nhỏ thôi, nhưng cần chút thười gian giải quyết.”

Tần Man nhưu nên Lâm Mộc Phi tất nhiên cũng cố chấp ngu ngốc như nữa. Anh điều : “Được , nếu như , chúng hẹn gặp .”

“Thật xin , khiến ngài đến uổng công một chuyến.”

“Không , tin Tần tổng cũng cố ý.”

Ngay khi Lâm Mộc Phi ở đầu dây bên xong, Tần Man đang kính chiếu hậu đột nhiên đổi sắc mặt.

trong lúc đang chuyện, cô để lộ chút nào: “Chờ khi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đích gặp ngài một chuyến để bày tỏ áy náy.”

Nói xong cô bèn lập tức cúp điện thoại.

chiếc xe quen thuộc trong gương chiếu hậu.

Không ngờ đối phương đến nhanh như .

Ngay lập tức, cần ga chân tăng tốc nữa.

Cô cố ý điều khiển xe khu vực trung tâm thành phố nhằm gây xáo trộn cũng như chướng ngại vật.

ngờ vị huấn luyện viên Niếp Nhiên lái xe kiêng kị nhưu .

Chiếc xe theo hề giảm tốc độ, giống như một chiếc da trâu, cũng thể vứt bỏ.

Tần Man khẽ nhíu mày.

Tiếp theo là một ngã ba đường, thừa dịp đèn xanh chuẩn chuyển sang đỏ, cô đạp chân ga phóng vọt lên.

Trong nháy mắt, xe xe tăng tốc đến tốc độ cao nhất.

“Gầm” một tiếng, lúc còn hai giây nữa là chuyển sang đèn đỏ, xe của Tần Man như mũi tên rời khỏi cung xuyên nhanh qua đường xe chạy, bỏ Niếp Nhiên ở ngã ba đường.

Sau khi thấy bóng dáng của chiếc xe ở trong gương chiếu hậu, vẻ lạnh lùng mặt cô mới giãn một ít.

Mà ngay lúc , điện thoại ở trong tủ để đồ phát tiếng rung “Ù ù ù".

Tần Man lướt qua, là điện thoại của Cố Kiêu Nam.

Kể từ khi đột ngột rời tối hôm đó, giống như biến mất như .

Nghĩ đến dáng vẻ vội vã của đêm đó, Tần Man nhịn ấn nhận điện thoại.

Khi thấy câu đầu tiên của Cố Kiêu Nam, cô bèn hối hận tại tiện tay nhận điện thoại.

“Mấy ngày gặp nhớ ?”

Nghe thấy giọng bỉ ổi của tên đó, Tần Man lạnh lùng trả lời: “Không nhớ.”Hỏng bét!

Loading...