Rất nhanh, hai sĩ quan huấn luyện kết thúc trao đổi, Khổng Nghĩa định rời .
Mà ngay lúc , Hứa Cảnh Từ là tiểu đội trưởng hô một tiếng, “Cúi chào!”
Vừa dứt lời, cả lớp cùng nhất trí động tác mà giơ tay, chào cực kỳ lực và đầy chuẩn mực về phía Khổng Nghĩa.
Cho dù đoạn thời gian , Khổng Nghĩa huấn luyện từng nương tay với bọn họ, nhưng khi sắp rời khỏi thì trong nháy mắt đó mới phát hiện hóa tình thầy trò gieo trồng từ lúc nào .
Hiện giờ thấy thật sự , một nam binh chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Khổng Nghĩa đang chuẩn rời , thấy cảnh như thì cũng khỏi cảm thấy mũi cay.
“Đám nhãi thúi các luyện tập cho , đừng mất mặt .” Anh cố vẻ răn dạy với nhóm lúc mới đáp lễ bọn họ và rời .
Cố Kiêu Nam ở bên cạnh vỗ bả vai Khổng Nghĩa, : “Yên tâm, sẽ chăm sóc bọn họ thật .”
Tư thái đó đáng để nghiền ngẫm.
Khổng Nghĩa nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng gì thêm, chỉ ừ một tiếng liền xoay rời .
“Được , đói , ăn cơm . Lát nữa chúng quen.” Cố Kiêu Nam xong liền tự rời khỏi sân huấn luyện , về phía nhà ăn.
Mọi hai mặt một phen, cũng chỉ thể theo vị sĩ quan huấn luyện mới nhà ăn.
Tần Man dừng ở cuối cùng bóng dáng Cố Kiêu Nam, khỏi cau mày.
Tại bắt ?
Chẳng lẽ nhận ?
Không, điều thể.
Tần Man gần như là lập tức phủ định ý nghĩ .
Tối hôm đó bọn họ đánh cận chiến, cho dù trời tối, nhưng phía xa vẫn chút ánh sáng, thể thấy mặt .
Hơn nữa, mấy tầm mắt xẹt qua cực nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-231-lan-nay-co-the-that-su-toi-roi.html.]
Tần Man cho rằng đó là vô tình liếc qua.
Như , rốt cuộc gì?
Mang theo nghi vấn như , cô và cùng nhà ăn.
Mê Truyện Dịch
Cố Kiêu Nam chắc là thật sự đói bụng, nên căn bản mặc kệ bọn họ, tự bưng khay đồ ăn ở một bên ăn.
Đám trong lớp tự tìm một chỗ để cũng , ngay cả cơm sáng cũng ăn mà khe khẽ nhỏ.
“Sĩ quan huấn luyện Cố lai lịch gì ? Sao từ tới nay từng gặp ở tân binh đặc chủng.”
“Cậu hỏi thì hỏi ai hả.”
“Cậu hỏi , cái !” Tạ Hầu đang ăn cơm lập tức tỉnh táo tinh thần, lén lút với : “Sĩ quan huấn luyện Cố là từ bên phái xuống, hình như là tới tân binh đặc chủng để thích ứng một chút.”
“Cái gì gọi là thích ứng? Chẳng lẽ đầu tiên tới quân đội?”
“Không chứ, tân binh ? Vậy sĩ quan huấn luyện của chúng .”
Tạ Hầu khẽ hừ một tiếng, “Tân binh cái gì! Nghe vị là binh của khu 9!”
Cho dù cố gắng hạ giọng, nhưng cũng che giấu cảm xúc kích động lộ trong lời .
Đồng thời, xung quanh hai chữ thì cũng chấn động, “Khu 9?! Cậu chắc chắn chứ?”
“ , thật giả ?”
“Giả.” Tần Man vẫn luôn giữ yên lặng ở trong góc đột nhiên mở miệng.
Chắc là ngữ điệu của Tần Man quá mức chắc chắn, nên hiện trường yên tĩnh .
Mọi đều dùng một loại ánh mắt kỳ lạ cô.
“Sao ?” Tạ Hầu cũng gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ mà hỏi.
Tần Man thình lình lấy tinh thần, mới phát giác cái gì.
Muốn cô trả lời như thế nào.