Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 227:2 Tinh thần yêu nước (3)
Cập nhật lúc: 2025-08-22 06:19:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh tại chỗ suy nghĩ miên man, cuối cùng với cấp : "Chuẩn vật tư, một lượng lớn vật tư để ủng hộ việc cứu trợ, sẽ đến đó cùng với vật tư."
"Vâng"
Vật tư là lý do nhất.
Hiện nay đối với khu vực thiên tai mà , điều trị y tế và vật tư là mặt hàng cấp thiết nhất.
Thế nên, khi bọn họ liên hệ với trung tâm cứu hộ địa phương, lãnh đạo tỏ vô cùng vui mừng, đồng ý chút do dự, để Cố Kiêu Nam và một cấp theo đội ngũ y tế tiếp theo nơi xảy thiên tai.
Khi Cố Kiêu Nam mặc một bộ quần áo gọn gàng, lưng đeo một chiếc balo đơn giản, dáng thẳng tắp lên máy bay thì thật sự khiến mấy y tá nhỏ kích động thôi.
Một y tá nhỏ ở đó thấp giọng : "Đẹp trai quá ."
Một khác cũng gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đây là đầu tiên trong thành phố chúng chủ động quyên góp vật tư."
"Tốt như ?"
" , trai lòng , quả là cực phẩm."
Nghe mấy cô gái nhỏ giọng bàn tán, đội trưởng đội y tế khỏi ho khan vài tiếng, nghiêm mặt dạy dỗ, "Tất cả nghỉ ngơi , đừng lãng phí sức lực, chờ đến khu thiên tai thì thời gian nghỉ ngơi ."
Mấy cô ý tá như thì đều cúi đầu, dám linh tinh nữa.
Về phần vị lãnh đạo khi chỉnh đốn xong mấy cô y tá nhỏ thì khỏi liếc Cố Kiêu Nam phía cùng.
Thì phát hiện sắc mặt của quyên góp vật tư cực kỳ nặng nề, căn bản tâm trạng chú ý đến bọn họ.
Điều khiến vị lãnh đạo khỏi khâm phục từ tận đáy lòng, bây giờ tố chất của dân đất nước họ càng ngày càng cao .
Tinh thần yêu nước khiến khâm phục, khâm phục!
------ lời đề với xa lạ ------
Trong đầu hiểu lầm lúc đang nghĩ: Rốt cuộc khi nào mới thể thấy vợ của chứ. . . . . . Vợ ơi!
Hai tiếng ngắn ngủi, thể là gì với những khác, nhưng với Cố Kiêu Nam thì mỗi giây dài như một năm.
Không ai tâm trạng của lúc thế nào.
Mọi chỉ thấy nặng trĩu.
ai cảm nhận nỗi sợ của .
, là sợ.
Cho dù năm đó bao nhiêu khẩu s.ú.n.g chĩa thẳng , cũng hề cảm giác .
Anh sợ đến kịp.
Anh sợ Tần Man thật sự xảy chuyện gì.
Anh sợ. . . . . .
Nếu như, nếu như. . . . . .
Tần Man thật sự chôn vùi trong đống đổ nát, sợ đến lúc đó sẽ kiềm chế nổi mà phát điên.
Ban tay vô thức nắm chặt đến cứng đờ.
Cánh quạt ngừng vang lên ầm ầm bên tai.
Cuối cùng, qua bao lâu, cấp với Cố Kiêu Nam: "Ông chủ, đến ."
Cố Kiêu Nam đột nhiên ngẩng đầu, bên ngoài.
Cơn mưa nặng hạt khiến cửa sổ trở nên mờ mịt.
Không rõ cái gì cả.
Lúc máy bay trực thăng hạ cánh xuống mặt đất tạo nên một trận rung động nhỏ.
Cố Kiêu Nam , đến nơi .
Ngay lập tức, lao xuống đầu tiên chút do dự.
Dáng vẻ vội vàng đến mức ngay cả áo mưa cũng mặc.
Cấp thấy, lập tức kịp quan tâm đến những chuyện khác, cầm ô theo .
Khi Cố Kiêu Nam bước xuống máy bay, thảm cảnh mắt khiến lòng bàng hoàng.
Không tình trạng bi thảm ở đây.
những hình ảnh phát ti vi thể lột tả hết cảnh tượng thảm thiết chấn động lòng như khi tận mắt chứng kiến.
Rõ ràng là mùa hè chói chang đầu tháng tám, mặt trời gay gắt treo bầu trời, nhiệt độ thể tan chảy thứ.
ở đây là bầu trời xám xịt, mưa như trút nước, ẩm ướt, nóng bức, giống như địa ngục trần gian.
Chương 228. Nếu chuyện gì xảy , sẽ phát điên mất (1)
Tiếng rên rỉ.
Tiếng gào .
Tiếng kêu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2272-tinh-than-yeu-nuoc-3.html.]
Tiếng kêu đau.
Hỗn loạn, ngột ngạt, đè nén.
Mọi ngừng chạy ngược chạy xuôi quanh đống đổ nát.
Bởi vì bọn họ đang chạy đua với Tử Thần.
Phải nhanh thì mới thể cứu nhiều hơn.
Cảnh tượng hỗn loạn như khiến mấy cô y tá xuống khỏi máy bay cũng nhịn mà hô nhỏ.
Thảm.
Quá bi thảm.
Những cụt tay cụt chân, những rõ sống c.h.ế.t khiến chứng kiến hãi hùng khiếp vía.
Mặc dù mấy cô gái nhỏ quen với việc thấy thương vong trong bệnh viện, nhưng giờ phút , vẫn cảm thấy bàng hoàng như cũ.
Đó là sự chấn động đến từ tận linh hồn.
Mà ngay lúc , một chỉ huy ở phía xa thấy đám đờ ở đó, khỏi đội mưa chạy tới hỏi: "Mọi là ai?"
Đội trưởng đội y tế vội vàng : "Chúng là đội ngũ y tế do đơn vị thành phố cử đến, bên cạnh là ông chủ Kiêu, quyên góp vật tư cứu trợ."
"À À, hóa là các , phía gọi điện thông tháo cho . Chỉ là hiện tại chỗ đang quá loạn, đội y tế đều đang ở trong trường tiểu học phía Bắc, bằng tạm thời đến đó ?" Người với nhóm bọn họ trong làn mưa lớn.
"Được, chúng lập tức qua đó." Sau khi đội trưởng đội y tế lời cảm ơn thì dẫn theo các bác sĩ y tá vội vàng về phía trường tiểu học.
Cố Kiêu Nam di chuyển.
"Ông chủ Kiêu?" Một bác sĩ lòng lên tiếng nhắc nhở.
Mê Truyện Dịch
"Mọi cứ , còn việc." Cố Kiêu Nam ở nơi đó, lạnh lùng .
Sau khi lên tiếng thì sắc mặt hề dễ .
Thậm chí thể là vô cùng u ám.
Dáng vẻ sống đừng gần.
Đội ngũ y tế nhiệm vụ riêng, tất nhiên sẽ quá để ý tới , nhóm vội vàng rời .
Chỉ để Cố Kiêu Nam và cấp của ở nơi đó.
Người chỉ huy tại hiện trường thấy Cố Kiêu Nam thì khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù cũng đưa vật tư tới, nên đắc tội, liền hỏi: "Ông chủ Kiêu qua bên nghỉ ngơi một chút ?"
Cố Kiêu Nam hỏi thẳng: "Tình hình hiện tại của khu du lịch thế nào?"
"Rất hỗn loạn, còn dư chấn." Người nọ bất lực thở dài.
"Số thương vong thì ?"
"Hiện tại con thương vong lên đến hơn hai trăm thương, bốn mươi hai chết."
Thật con coi là quá nhiều.
vấn đề là, chỗ là một nơi vắng vẻ, dân vốn nhiều lắm.
Hơn hai trăm thương, gần như là khái niệm quân diệt .
Cố Kiêu Nam con , trong lòng càng nặng nề hơn, "Có thể cho xem danh sách thương vong ?"
Đối phương nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, "Được."
Sau đó liền giao bộ danh sách cho Cố Kiêu Nam.
Anh cứ thế ở nơi đó, với chiếc ô màu đen cấp che đầu, quét qua từng câu từng chữ, chỉ sợ bỏ sót một họ Tần.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khi đến tên cuối cùng, khiến khỏi tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
May quá.
Trên danh sách thương vong bốn họ Tần, nhưng ai trong họ là Tần Man mà .
Chỉ cần danh sách thương vong, thì nghĩa là vẫn còn hy vọng.
Có hi vọng. . . . . . Sẽ sợ nữa. . . . . .
"Những cứu đang ở ?" Cố Kiêu Nam khép danh sách, hỏi.
Người nọ trả lời: "Đều tạm thời sắp xếp bên trong trường tiểu học phía Bắc."
Nghe , lúc Cố Kiêu Nam do dự nữa, bước nhanh về phía ngôi trường tiểu học phía bắc .
Cấp lập tức cầm ô chạy theo .
Trận mưa mười ngày liên tiếp vẫn ngớt chút nào.
Anh giẫm lên những chỗ trúng, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Trong lòng gấp, gấp.
Anh căn bản kịp quan tâm đến cái gì, cứ thế lao về phía .