Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 217: Nhắm vào một cách kỳ lạ (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-22 06:19:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc mới năm giờ, căn bản dậy, bộ nhà nghỉ cực kỳ yên tĩnh.

Nhà bếp của nhà nghỉ luôn mở cửa nên nếu ăn, thì khách thể lấy đồ trong tủ lạnh hoặc thậm chí là tự chế biến.

Tần Man ăn hai bữa, bụng cô đang đói.

Cô tìm kiếm ở tủ lạnh một chút, tìm một gói mì, đập một quả trứng , liền qua loa coi như một bữa.

Sau đó, cô thừa dịp lầu ai, nên cũng lười bưng lên, cô liền trực tiếp bàn cơm, một yên tĩnh ăn món mì sợi nấu.

Trong đại sảnh yên tĩnh, mây mù ngoài cửa sổ khiến ánh sáng trong phòng ảm đạm.

Cô cũng bật đèn, bộ đại sảnh im ắng.

Chỉ là sự yên tĩnh quá mười lăm phút, nhóm nhân viên của nhà nghỉ đều dậy .

Họ cần dậy sớm để mở cửa kinh doanh, sắp xếp thứ trật tự, hơn nữa chuẩn bữa sáng.

Kết quả là khỏi ký túc xá nhân viên, họ thấy một đang đại sảnh.

Mùi lúa mì còn thoang thoảng trong khí

“Anh dậy sớm ?” Một nam nhân viên trẻ tuổi trong nhà nghỉ ngạc nhiên hỏi: “Sao ăn đơn giản ? Trong tủ lạnh nhiều nguyên liệu ? Hay là để nấu một bát mới cho , ?”

Tần Man từ chối: “Không cần , ăn hết nhiều như .”

Anh nhân viên ngược cũng quá kiên trì, liền chuyện của .

Không bao lâu, những học sinh cũng lục tục xuống tầng.

Khi các cô gái đó thấy Tần Man xuất hiện liền giống như thấy thế giới mới, tất cả đều kinh ngạc sôi nổi chạy tới bàn ăn.

Bỏ bảy tám trai cùng trong giá lạnh.

“Xin chào, tối qua xuống ăn tối?” Một cô gái tính tình tương đối hướng ngoại dẫn đầu .

Mặc dù Tần Man là lạnh lùng, nhưng cô cũng chịu giao lưu, hiểu lễ phép cơ bản, nên chỉ hai chữ: “Ngủ .”

“Ồ, thật tiếc cho . Tối hôm qua chúng em ăn nướng BBQ, ăn ngon.” Cô gái chút tiếc nuối , nhưng ngay lập tức : “Anh thích nướng BBQ ? Nếu thích thì tối nay chúng …”

còn xong, thấy Tần Man hờ hững trả lời: “Không thích.”

“……”

Chỉ một câu thôi chặn hết lời của đối phương.

Không khí lập tức chút hổ.

“Tô Tô, thích , còn thò gần gì, nhanh ăn cơm.” Một thanh niên mất kiên nhẫn từ lâu.

“Tạ Tống thúi, ai cần lo.” Cô gái tên Tô Tô hừ một tiếng, tiếp tục từ bỏ ý định mà đầu Tần Man, ngọt ngào , “Nhìn dáng vẻ của giống như tới du lịch.”

Tần Man vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt , “Ừ, tới công tác.”

“Oa, tới nơi công tác? Thật ngầu, gì?”

Tần Man: “Bảo mật.”

“……”

Thái độ của Tần Man lễ phép mà xa cách đến đáng sợ.

Điều khiến đám con trai bỏ rơi chút khó chịu, đặc biệt là tên nhóc tên Tạ Tống . Cậu lạnh lùng chế nhạo, “Kiêu cái rắm ý mà kiêu.”

Lời ít nhiều mang theo vài phần ý khiêu khích.

Chiếc đũa trong tay Tần Man dừng , đó cô chỉ coi như thấy, tiếp tục ăn.

Mà lúc , lầu xuống.

Là trợ lý của Tần Man.

Anh thấy Tần Man xuống lầu, ăn đồ ăn đơn giản như , lập tức nhíu mày, “Tần tổng, nên gọi bữa sáng cho .”

Kết quả, tên con trai tên Tạ Tống liền lạnh lùng : “Hóa tàn tật , lớn như còn khác bữa sáng cho.”

Biểu cảm của trợ lý của Tần Man lập tức lạnh xuống.

“Tạ Tống!” Cuối cùng cô gái Tô Tô nhịn mà mắng một tiếng.

Tạ Tống hừ một tiếng, lúc mới ngậm miệng .

Từ đầu tới đuôi, Tần Man đều phát tiếng. Cô chỉ ăn xong miếng cuối cùng, đó lau miệng, : “Không cần, ngày hôm qua các đều mệt.” Tạm dừng một chút, cô chỉ vị trí đối diện, ý bảo xuống, “Xe kéo đến ?”

Trợ lý lời xuống, cung kính trả lời: “Mưa quá lớn, đội xe tải tìm thấy đường.”

Tần Man suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy khi nào xe khác đến.”

“Mưa lớn như , đoán chừng đến buổi tối hôm nay mới đến.” Trợ lý dự đoán một chút thời gian mới trả lời.

Tay Tần Man gõ nhẹ mặt bàn, một nhịp một nhịp. Cô mây đen giăng đầy trời, cuối cùng cô : “Bảo bọn họ trong thị trấn , đợi mưa tạnh đến đón chúng .”

“Được.”

“Với bảo của bên bến tàu cũng tạm dừng công tác. Làm việc loại thời tiết an .”

“Được.”

“Đợi chút nữa bưng cơm trưa lên, xuống ăn.”

“Được.”

Sau khi Tần Man phân phó xong, cô liền chuẩn dậy lên lầu.

ai ngờ, lúc Tạ Tống ở chỗ , ngược vui. Cậu nghĩ Tần Man thanh cao lạnh lùng, cố ý ăn cơm với bọn họ, cho nên vỗ bàn dậy, “Này! Anh đây là ý gì!”

Tần Man lạnh lùng liếc , đó môi mỏng khẽ mở: “ đau đầu.”

Sau khi trợ lý ở chỗ thấy, liền khẩn trương hỏi: “Có cảm ? Cần bảo ông chủ lấy thuốc hạ sốt cảm mạo cho ?”

Tần Man lắc đầu, “Không cần, ngủ một giấc là .”

Sau đó, cô liền lên lầu.

Không khí lầu buông lỏng vài phần theo cô rời .

Tạ Tống khinh thường hừ một tiếng, “Người gì , kiêu ngạo như , còn tiền ! Dầm mưa một tý liền đau đầu nhức óc, quả nhiên là công tử bột, yếu ớt!”

Những lời khiến sắc mặt trợ lý của Tần Man trầm xuống.

“Nhìn cái gì mà ! !”

Tạ Tống lạnh lùng hừ một tiếng, liền lên lầu.

Chương 218. Cảm giác (3)

Trong ba ngày đó, mưa núi hề dừng .

Mưa lớn liên tiếp khiến tất cả khách du lịch đều mắc kẹt trong xóm trọ, ngày ngày trông mong mưa tạnh.

Bọn họ một chuyến du lịch như nhỡ.

Chỉ là càng ngóng trông thì mưa càng lớn.

Tất cả đều cúi gằm mặt trong đại sảnh, dáng vẻ mệt mỏi.

Về phần Tần Man, ba ngày mưa to liên tiếp cũng khiến vẻ mặt cô càng thêm đóng băng.

Tuy núi mưa nhiều là chuyện bình thường, nhưng liên tục ba ngày mưa như trút nước, thì lắm.

Nếu cứ tiếp tục thế , núi sạt lở là chuyện thể xảy .

Ngộ nhỡ đường núi phong tỏa, đến lúc đó nhất định thời gian sẽ trì hoãn lâu.

Tần Man suy nghĩ một chút, liền ngoài tìm trợ lý của , dự định để phái tới đây, hơn là lên trấn .

Ở đây thường xuyên xảy tình trạng cúp điện mất nước, nhưng tệ nhất là tín hiệu cũng , việc cực kỳ bất tiện.

Vốn đợi mưa tạnh, bây giờ chỉ thể đội mưa mà .

Trong lòng cô chuyện, chân bước nhanh hơn, vì tới khúc quanh, đụng Tạ Tống đang cúi đầu thu quần áo.

cũng may dù gì cơ thể của Tần Man cũng rèn luyện ở trong quân đội, đó cho dù cũng vẫn quên huấn luyện cơ thể .

cô nghiêng một cái, lúc mới khó khăn tránh khỏi Tạ Tống.

Vậy nhưng, cho dù cô tránh nhanh hơn nữa, rốt cuộc vẫn khiến đối phương trở tay kịp, sọt quần áo trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Tạ Tống vội vàng cầm chắc đồ trong tay, đó ngẩng đầu lên, lửa giận càng lớn hơn, "Không mắt !"

"Xin ." Tần Man ở đó, lãnh đạm đáp một tiếng.

hiển nhiên đối phương dễ dàng bỏ qua cho Tần Man như , Tạ Tống lạnh lùng châm chọc: "Nói một câu xin là xong ? ! Vậy đánh một trận xin !"

Mê Truyện Dịch

Nói đúng thì mặc dù Tần Man nhanh mau, nhưng cuối cùng cũng đụng đối phương.

Mà bản Tạ Tống cúi đầu bước , , chuyện hai bên đều trách nhiệm.

Tần Man xin một câu là chuyện nên , nhưng Tạ Tống vẫn cứ để ý buông tha cho khác như thì rõ ràng vô lý.

Mà tại như , hoặc ít hoặc nhiều trong lòng Tần Man cũng rõ.

thẳng ở đó đó, cũng tức giận, giọng vẫn lãnh đạm như cũ, "Cậu nên cảm thấy may mắn vì đối xử với cô như , nếu thầm mến thất bại ."

Lời như đầu đuôi, nhưng là một đòn đánh trúng xương sườn mềm của Tạ Tống.

Cậu lập tức giậm chân, "Anh. . . . . . Anh linh tinh gì !"

"Cậu thích cô ." Tần Man ung dung thản nhiên : " dám theo đuổi, Thế nên ghen tỵ ghen tuông giận cá c.h.é.m thớt với , đúng là đạo lý chút nào."

". . . . . . ! Anh đừng bậy bạ!" Tạ Tống trúng thì trong lòng cuống chịu , thêm chút kiêu ngạo của bé trai thời kỳ trưởng thành, cứng cổ thẳng lên tầng.

Trợ lý ở tầng tiếng động ở bên , kịp gọi điện thoại, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn nhào .

Anh vẻ mặt bình tĩnh của Tần Man, giống như hề tức giận, thử thăm dò hỏi: "Chủ tịch Tần, thằng nhóc tới gây rắc rối cho nữa ."

Tần Man liếc bóng lưng của Tạ Tống, : "Không , sẽ tới phiền nữa."

Nói xong, cô về phòng của .

Mà thực tế cũng đúng như Tần Man đoán.

Trong ba ngày tiếp theo, thấy Tần Man thì giống như gặp ma, trốn trốn tránh tránh.

Cho dù cùng bàn ăn cơm, vẫn luôn cúi đầu lời nào.

Chương 219. Cảm giác (3)

Tuy nhiên mặc dù va chạm chính diện, nhưng ánh mắt bây giờ tính là thiện.

Tương tự, sắc mặt của Tần Man cũng khá hơn là mấy.

Mấy cùng bàn vẻ mặt của cô, còn tưởng rằng cô đang tức giận với Tạ Tống.

Vừa nghĩ như , khỏi não bổ nhiều hình ảnh.

Tạ Tống thích em gái Tô Tô lâu , khiêu khích Tần Man như , sáng suốt đều là vì Tô Tô.

Bây giờ vẻ mặt của vị chủ tịch Tần cũng khó coi như .

Chẳng lẽ là hai nam tranh giành một nữ?

Nhất thời, ánh mắt của mấy cô bé Tô Tô cũng trở nên chút hâm mộ ghen tỵ.

Hai nam tranh giành một nữ đủ trái tim thiếu nữ rung động .

Một trong đó còn là chủ tịch!

Trời ạ, đây là cái vận cứt chó gì chứ!

Đám thầm nghĩ gì trong lòng thì Tần Man , nhưng Tần Man trời mưa liên tiếp sáu ngày .

Mặc dù trong lúc đó cũng dừng , nhưng cách vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức gần như đáng kể.

Vốn đội mưa lên trấn, nhưng kết quả mưa rơi quá lớn, đường núi lầy lội gập ghềnh, nhiều nơi trũng ngập đầy nước mưa, bây giờ cách nào lái .

chỉ thể ở đây thêm ba ngày.

Trong ba ngày , lượng mưa rơi xuống vẫn hề giảm.

Từng ngày trôi qua, sắc mặt Tần Man càng thêm nặng nề.

Tài xế và trợ lý bên cạnh hiểu rõ, tâm trạng của cô trở nên là vì công việc trậm trễ.

Lúc ăn trưa, trợ lý thấy Tần Man đang bầu trời ngoài cửa sổ, lập tức : "Chủ tịch Tần, gọi cho thư ký của công ty, công ty vẫn hoạt động bình thường, xuất hiện vấn đề gì cả."

Tần Man ừ một tiếng, hỏi: "Bên bến tàu thì ?"

"Các công nhân đều rút về kịp thời, cũng bất kỳ tổn thất nào."

"Ừ."

Trợ lý thấy sắc mặt của Tần Man cũng mà dịu , cuối cùng chỉ thể : "Nếu chủ tịch Tần thật sự gấp quá, thì bằng gọi điện cho lái trực thăng tới đây?"

Máy bay trực thăng?

Vừa thấy câu , những bên cạnh khỏi âm thầm hít ngụm khí lạnh.

Quả nhiên là chủ tịch trong truyện ngôn tình!

Lại còn máy bay trực thăng!

đối với câu Tần Man chỉ bình thản một câu, "Không cần."

Với loại mưa , bất kể là ô tô máy bay đều an .

Tần Man mưa rơi liên miên ngớt ngoài cửa sổ, trong lòng nặng nề, luôn cảm giác .

Tối hôm đó nhóm ở tầng ăn tối xong thì bắt đầu đánh bài, ầm ĩ một phen.

Tần Man về phòng xem bản đồ từ sớm, bắt đầu phân chia bản đồ tuyến đường bí mật của Trang Dã.

Bản đồ tuyến đường bí mật của khu quỷ là do một tay cô vạch năm đó.

Trong lòng cô rõ khu vực nào với khu vực nào.

Tuy nhiên, khi cô tiếng mưa rơi phỏng đoán đường chuyên dụng của Trang Dã, đột nhiên "Lạch cạch" một tiếng, đèn trong nhà vụt tắt.

Ngay đó, tầng vang lên một trận ồn ào huyên náo.

Tần Man cần nghĩ nhiều cũng , chắc là cúp điện, khiến những đang chơi đùa bên kinh ngạc.

như dự đoán, lâu lắm lên gõ cửa.

Lúc Tần Man thích nghi với cảnh tối tăm, thể cơ bản thấy những đường nét lờ mờ của đồ đạc bày biện trong phòng, cô dậy tới cửa, mở một khe hở.

Cửa mở , bên ngoài truyền đến một luồng sáng yếu ớt.

"Chủ tịch Tần, bên cúp điện, chủ nhà trọ đưa cho mấy cây nến." Trợ lý tận chức tận trách đưa mấy cây nến trong tay tới bên cạnh cửa.

"Ừ." Tần Man cầm lấy nến đóng cửa .

Đốt nến lên, cô xuống tiếp tục vẽ tiếp bản đồ tuyến đường .

Chương 220. Động đất? (1)

Không qua bao lâu, ngọn nến cháy hơn nửa, bên cũng dần dần yên tĩnh , lúc Tần Man mới cất những thứ đó , tắm rửa xong thì lên giường .

Chỉ là càng yên tĩnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng rõ ràng.

Sáu ngày .

Đã mưa sáu ngày .

Nếu cứ tiếp tục mưa như , e rằng thực sự sẽ chuyện may.

Trong lòng Tần Man lo lắng nên cách nào ngủ yên , chỉ thể giường chợp mắt nghỉ ngơi, chờ trời sáng.

Chỉ là, đợi khi cô mơ mơ màng màng chuẩn ngủ , đột nhiên cảm thấy bàn ghế khẽ rung lên.

Trận rung nhỏ.

Nhỏ đến mức gần như đáng kể.

bởi vì sự lo lắng và nghi ngờ trong lòng mấy ngày nay cùng với kinh nghiệm của cô mà Tần Man lập tức bật dậy khỏi giường chút do dự!

Hành động của cô nhanh, nhanh chóng mặc mặc quần áo xong xuôi, cầm lấy điện thoại di động và cục sạc dự phòng thì mở cửa phòng , trực tiếp tới phòng của trợ lý và tài xế ở bên cạnh lượt đập cửa.

"Ra ngoài!"

"Mau đây!"

"Lập tức ngoài!"

Tiếng quát của Tần Man vang, tiếng đập cửa cũng lớn.

Không chỉ kinh động đến trợ lý và tài xế, mà những khách trọ khác ở tầng và tầng khách sạn cũng tỉnh , rối rít mở cửa.

Tần Man thấy vài cánh cửa trong đó còn mở, lời nào đến gõ cửa.

Thấy bên trong vẫn động tĩnh gì thì càng đạp mạnh cửa.

Sự khác thường như khiến những ở chung sáu ngày với cô đều giật .

Không đầu đập chứ?

Sao đang là một đóa hoa cao lãnh yên đột nhiên trở thành một kẻ điên phát cuồng ?

Sau khi Tần Man đạp ầm ầm liên tục, cuối cùng cửa cũng mở .

Là Tạ Tống!

Cậu kéo quần lên, vẻ mặt tức giận vì quấy rầy mộng , "Anh cái gì !"

Tần Man cũng ngờ trong phòng .

là oan gia ngõ hẹp.

lúc cô cũng tâm trạng chuyện vô nghĩa với , chỉ lạnh lùng với : "Có thể sạt lở hoặc động đất, c.h.ế.t thì nhanh chóng ngoài!"

Giọng của cô lớn nhỏ, đủ để tất cả đều rõ.

Mọi lập tức kinh hãi.

"Động đất?"

Hai chữ giống như một ném một viên đá nhỏ trong hồ nước phẳng lặng, gây nên gợn sóng nhỏ.

Tạ Tống nở một nụ coi thường, dựa khung cửa , "Động đất? Được đấy, ông đây từ nhỏ đến lớn đều từng thấy, bằng động một cho xem một chút." Nói xong thì vẻ mặt trầm xuống, "Anh phát điên thì tự mà phát, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của khác!"

Sau đó trở tay định đóng cửa .

Kết quả Tần Man nhanh chóng dùng chân chống cửa, cô xoay , ánh mắt xuyên thẳng qua đám , về phía ông chủ cách đó xa, "Sơ tán , nhân lúc tình hình còn khẩn cấp, lập tức sơ tán đến bãi đất trống!"

Lúc ông chủ cũng do dự, "Cái . . . . . . Cậu chắc chắn ? Chỗ chúng ngoại trừ mất nước cắt điện thì từng thấy. . . . . ."

Tần Man căn bản thèm những chuyện đó , chỉ khịt mũi một tiếng, "Nhanh lên một chút!"

Khí thế bề bẩm sinh của cô tản , những ở địa phương nhỏ bé thể chịu .

Ông chủ sợ hãi vội vàng gật đầu, "Được, , lập tức. . . . . . Lập tức sơ tán ."

Chỉ là, ông thể Tần Man hù dọa, nghĩa là Tạ Tống cũng thế.

Cậu ưa Tần Man từ lâu, cô chọc trúng tâm tư, trong lòng phẫn nộ lâu.

Lần thể ngoan ngoãn theo như .

"Ông chủ, ông đừng để lừa. Chỗ thể động đất, ông thấy chúng vẫn đây an ."

Chương 221. Thật sự xảy chuyện! (2)

Cậu dứt lời thì vẻ mặt lo lắng của những xung quanh dần dần dịu .

Thậm chí bắt đầu nghi ngờ.

Tần Man thấy quả nhiên đám xúi giục, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, lập tức túm lấy cổ áo của Tạ Tống đẩy mạnh tường, "Cậu c.h.ế.t thì cũng lôi theo gì, nhưng thể kéo những khác đệm lưng cho ."

Bất kể là động đất cũng , lũ lụt sạt lở cũng , hoặc là xảy , nhưng xảy thì chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Căn bản tình huống thể thấy ngay lập tức!

Tạ Tống như , thể nghi ngờ là những mạo hiểm tính mạng!

Tạ Tống lập tức khí thế của cô kinh hãi, dám nữa.

Mà Tần Man cũng ý định giải thích với , cũng thời gian tận tình khuyên bảo , chỉ với ông chủ: "Lập tức sơ tán! Nếu chuyện gì xảy thì sẽ xin , chi phí ăn ở cũng sẽ bao trọn."

Vừa thấy móc tiền túi trả tiền cho bọn họ, chuyến thật xem như cũng thua thiệt.

Coi như chơi đùa với vị chủ tịch thôi.

Ông chủ nhà trọ cũng nghĩ như , liền thúc giục nhân viên của : "Được , nhanh chóng lấy đồ, mau xuống tầng ngoài thôi."

Đám xua tan hết những đắn đo khi Tạ Tống những câu , cũng mang theo bất kỳ vật dụng gì giá trị, lác đác cầm ô khỏi nhà trọ.

Dưới cơn mưa lớn như , một đám ngây ngốc đó.

Ngược , Tần Man cầm ô tiếp tục phân phó tài xế và trợ lý, "Hai các lập tức sơ tán tất cả nhà trọ khác xung quanh đây."

"Vâng!" Trợ lý chút do dự thi hành mệnh lệnh.

tài xế nghi ngờ, "Chủ tịch Tần, thật sự lớn như ? Nhỡ nghĩ sai, đến lúc đó. . . . . ."

Anh khuyên Tần Man suy nghĩ , kết quả cô hừ lạnh một tiếng, "Bảo thì , nhiều lời vô nghĩa như !"

Trong lòng tài xế lập tức rùng , liền ngựa ngừng vó theo sát trợ lý đến gõ cửa từng nhà dân và khách sạn xung quanh.

Kết quả cuối cùng thể tưởng tượng , đương nhiên là tiếng oán than dậy đất .

Tuy nhiên một đám cọ tiền ăn ở miễn phí, nên cuối cùng vẫn chạy .

Tài xế đám chạy ngoài, rỉ m.á.u trong lòng.

Trời ạ, nhiều như , Chủ tịch Tần bỏ bao nhiêu tiền chứ.

Trong màn mưa lớn, liền thấy tất cả chạy .

Một thậm chí còn mặc áo khoác, chỉ đôi dép lê, che ô từ trong nhà .

Trong chốc lát, con phố nhỏ đầy .

Thời gian từng chút trôi qua.

Mưa rơi ngớt.

Đám mưa ướt hơn phân nửa, mãi mà thấy xảy động đất sạt lở.

Cuối cùng, Tạ Tống lấy tinh thần khỏi châm chọc : "Xem , mà, đánh rắm cũng , lấy động đất chứ." Sau đó cao giọng với : "Được , mau về phòng tắm rửa thôi, cứ dầm mưa như , khéo viện truyền nước tập thể đấy."

Lời lập tức nhận sự đồng ý của .

" , giằng co một đường như , thật là phiền c.h.ế.t ."

"Ghét quá , mới ngủ, còn gì mà động đất sạt lở, khiến suýt chút nữa khỏa chạy ngoài."

"Thật sự quá tệ!"

"Có lẽ tiền đều thích chơi như , thú vui tệ hại."

Người xung quanh ngừng liên tục dùng ánh mắt khiển trách mãnh liệt chằm chằm Tần Man.

Đối với việc , Tần Man cũng phản ứng gì.

Cô chắc chắn lúc cảm thấy rung chuyển, thế nên xung quanh nhất định xảy chuyện.

Bây giờ xảy , nghĩa là lát nữa xảy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-217-nham-vao-mot-cach-ky-la-2.html.]

Chương 222. Thật sự xảy chuyện! (2)

Trợ lý bên cạnh thấy lòng của Tần Man đám xuyên tạc như , vẻ mặt khỏi trầm xuống, "Ông chủ của chúng lo lắng cho sự an của mấy mới như , mấy ơn thì thôi còn như , thực sự quá đáng."

Lúc Tạ Tống xem như chờ cơ hội, chế nhạo : "Biết ơn? Kéo tất cả chúng đây dầm mưa, chúng còn ơn?"

"Cậu. . . . . ."

Trợ lý tức giận bất bình tranh luận, nhưng Tần Man lên tiếng , " , nếu như chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chi phí ăn ở của sẽ bao bộ."

Trong màn mưa lớn, giọng cô lạnh lùng lãnh đạm, lời càng như chuyện đương nhiên.

Tạ Tống khó chịu với dáng vẻ của cô, lạnh châm chọc: "Được thôi, dù ngài cũng tiền, dân thường chúng ngài chơi đùa một trận cũng đáng là gì, chỉ cần ngài vui là ."

"Cậu. . . . . ."

Trợ lý còn gì đó, nhưng Tần Man giơ tay ngăn , ánh mắt cô hờ hững : "So với tiền thì tính mạng quan trọng hơn. Nếu quả thật xảy chuyện, bao nhiêu tiền cũng mua ."

Cô thà bỏ tiền để mua sự an tâm, nếu quả thật gặp chuyện may, chỗ nhất định cũng thấy xác chết.

Mọi thấy cô như , những lời phàn nàn oán trách ban đầu cũng khỏi miệng nữa.

, mặc dù quấy rầy giấc ngủ của khác thật sự đáng ghét, nhưng nếu thật sự xảy chuyện may. . . . . .

Hơn nữa, đối phương còn hứa sẽ chi trả bộ chi phí ăn ở.

Tính toán một chút, coi như chơi một hồi thôi.

Đám cũng nữa mà về phía nhà trọ khách sạn của .

Mưa rơi lộp bộp mặt đất.

Đột nhiên, một tia chớp sáng như ban ngày ở phía xa rạch ngang bầu trời.

Người đất giật .

Lại khiến vẻ mặt Tần Man càng thêm nặng nề.

Ngay đó, "Đùng —— đùng——" hai tiếng, tiếng sấm cực lớn nổ vang bên tai bọn họ.

Dọa mấy cô bé sợ đến mức trốn lưng mấy nam sinh.

Lúc trợ lý của Tần Man thấy cảnh tượng đằng xa, kinh ngạc sợ hãi kêu lên, "Ông chủ!"

Gương mặt Tần Man lạnh lẽo, ừ một tiếng, " thấy ."

Nhà trọ của bọn họ xây dựng ở nơi cao nhất nơi chân núi nên thể dễ dàng thấy tình cảnh bên .

Vừa tiếng đầu tiên là tiếng sấm, nhưng tiếng thứ hai. . . . . .

Giữa sườn núi thể vì mưa nhiều sạt lở ầm ầm xuống phía .

Nhà dân bên chôn vui gần một nửa.

Những may mắn sống sót hỗn loạn chạy khỏi nhà, đồng thời la hét.

"A —— a ——!"

"Động đất, động đất!"

"Cứu với, cứu với!"

" chết, chết!"

Những âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên giữa dòng nước lũ lộ vẻ kinh hãi cực kỳ.

Đám đông vốn dĩ rối rít dừng bước.

Toàn bộ khu vực cúp điện.

Trong tiếng sấm sét vang dội, đám tại chỗ, duỗi thẳng cổ cảnh tượng vô cùng thê thảm phía , nhất thời c.h.ế.t lặng.

Thậm chí những hình ảnh chân núi, cổ khỏi một luồng khí lạnh.

Mặc dù chỗ bọn họ ở cao hơn bên , nhưng vẫn là chân núi.

Nếu bọn họ ngoài, mà yên tâm ngủ, đến lúc đó lũ quét bất ngờ từ đỉnh đầu đổ xuống, chẳng bọn họ . . . . . .

Nhất thời, sợ thấy may mắn.

Đồng thời, ánh mắt cũng chuyển lên Tần Man.

Nhớ tới câu của , so với tiền, tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Trên mặt bọn họ lập tức hổ đến luống cuống.

Người quen , nhưng vì sự an của ngần ngại dù mất tiền cũng cứu bọn họ.

Kết quả những trách xen việc của khác, mà còn thú vui tệ hại.

Thật là. . . . . .

Lần , tất cả đều im lặng.

Đặc biệt là Tạ Tống.

Cảm giác mặt nóng rát.

Chương 223. Cứu (3)

Mưa, vẫn rơi ngừng như cũ.

Cơn mưa lớn khiến xem hoảng hốt.

Bọn họ trong mưa.

Không kêu gào như , từng một quy củ dầm mưa, tiếng nào.

ánh mắt của tất cả đều rơi nơi chân núi.

Người trong nhà nghỉ thể trốn thì đều trốn hết.

Bọn họ ngừng chạy lên chỗ cao.

Rất nhiều chạy lên chỗ bọn họ, dáng vẻ chật vật khó mà thẳng.

lúc ai quan tâm.

Tất cả đều chằm chằm đất đá ngừng trôi cuồn cuộn xuống chân núi.

Người xem sợ hãi, run rẩy.

Đó là sự uy nghiêm tuyệt đối đến từ thiên nhiên.

Đứng thiên nhiên, con trông thật nhỏ bé và yếu ớt.

Giống như những cái cây đó, một khi nước bùn nuốt chửng, sẽ thấy còn cơ hội sống sót.

"Gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương, nhân viên cứu hỏa, để bọn họ tới đây cứu viện." Tần Man lập tức chỉ huy trợ lý bên cạnh.

"Vâng." Trợ lý lập tức hồn, lấy điện thoại trong túi , , "Không , tín hiệu đứt."

Tần Man nhíu mày.

Tín hiệu ở đây vốn yếu, bây giờ thì chặt đứt luôn.

Cô quyết định dứt khoát hỏi đám lưng, "Mọi tiền mạng?"

Đám lấy tinh thần, lập tức : "Muốn mạng, mạng!"

"Tất cả di chuyển đến khu vực thoáng đãng, nhất định tránh cây cối và cột điện!"

Tần Man với trợ lý và tài xế lưng, liền xoay chuẩn về phía nhà trọ chân núi.

Trợ lý của cô vốn đang định đồng ý, phát hiện Tần Man theo bọn họ, lập tức gọi cô , "Chủ tịch Tần, ngài ?"

" xuống phía xem một chút." Tần Man trả lời.

Trợ lý như thế, giật nảy , "Ngài điên ? Núi sạt lở, là sẽ còn sạt lở hai, ngài mà thì . . . . . ."

Chết chắc . . . . . .

Rốt cuộc dám ba chữ khỏi miệng.

Tần Man hiểu , nhưng cô : "Chưa cứu viện, bọn họ thì là bình thường, thể tự cứu , đến lúc đó chỉ c.h.ế.t ở đó."

Ở đây tín hiệu, cách thị trấn một cách xa, nếu thật sự hờ cứu viện tới, e rằng ở đây đều chôn sống trong đống đổ nát .

Cô đang định xuống, chuẩn sơ tán đám , thì thấy giọng khó hiểu của trợ lý vang lên lưng, " ngài cũng là một bình thường mà."

Câu đánh thức Tần Man.

". . . . . ."

, bây giờ cô cũng là bình thường.

Là chủ tịch của Cù thị.

Cho dù chủ tịch của Cù thị, cũng nên là đương gia của khu quỷ.

Tóm , bốn chữ cứu , cứu nạn quan hệ gì với cô.

Bước chân của cô dừng .

Do dự vài giây, cuối cùng vẫn bỏ suy nghĩ .

Vậy nhưng, ngay khi cô chuẩn cất bước rời theo những khác, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên chân núi.

"Cứu với ——!"

Khi âm thanh vang lên, Tần Man đầu theo bản năng.

Thì thấy đất đá một nữa trút xuống .

Lần sạt lở hung hãn, xen lẫn cả đá lớn.

Khiến mà kinh hồn bạt vía.

"Đùng ——"

Kèm theo một tiếng sấm, tia chớp chói mắt lóe lên nữa.

Đôi mắt hờ hững của Tần Man trong phút chốc đó chợt co rút .

thấy phụ nữ đang kêu cứu trẹo chân ngã ở nơi nào đó, mà đầu cô là đất đá cuồn cuộn trôi xuống.

Lúc , chân núi đều gặp nguy hiểm, nào còn ai quan tâm đến cô .

trận sạt lở với tốc độ bằng mắt thường thể thấy nuốt chửng tất cả, lao về phía phụ nữ .

Tần Man vô thức quăng chiếc ô trong tay trong màn mưa.

Sau đó, đội mưa chạy về phía chân núi.

Chương 224. Cứu (3)

"Chủ tịch Tần!" Trợ lý hoảng hốt, lập tức gọi cô .

Mà những còn thấy Tần Man xông hề suy nghĩ, trong lòng càng hoảng sợ.

Hiện tại tất cả đều chạy lên, chỉ một Tần Man ngược dòng trong đám .

Trong tiếng sấm sét vang dội, họ thấy thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ngừng lướt qua những ngọn núi.

Sức bật của cô mạnh, nhưng hơn ở chỗ nền tảng thể lực , cộng với việc ngừng rèn luyện, tốc độ thể so sánh với lúc huấn luyện với lực lượng quân đội dự .

Mọi bóng lưng của cô một mạch lao xuống phía .

Khi họ thấy Tần Man lao thẳng về phía phụ nữ thì nhất thời tất cả khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Trời ạ!

Chủ tịch Tần điên !

Dám ở cưới trong tay Tử Thần.

Tốc độ đất đá sạt lở nhanh như , cho dù cứu , nhưng cõng theo một , thì thể chỗ ẩn náu!

Mọi khỏi thầm đổ mồ lạnh vì cô.

Mắt thấy đất đá đang ầm ầm trôi xuống, tốc độ của Tần Man càng lúc càng nhanh.

Thậm chí cô còn thể cảm nhận sự rung chuyển và mùi tanh của nước bùn khi đất đá sạt lở đang trôi cuồn cuộn xuống.

"Cứu , cứu ——!"

Người phụ nữ thấy Tần Man lao về phía , giống như thấy ánh sáng trong lúc tuyệt vọng, giọng the thé kêu lên.

Tần Man gần như hề dừng , trở tay vác cô lên , đó hề do dự dồn sức chạy về phía .

Trên là một mạng sống.

Phía là bùn đất nuốt chửng thứ.

Tần Man dám dừng , cũng thể dừng .

"Ầm ầm ——"

Mưa rơi càng lúc càng lớn.

Lớn đến mức cô gần như con đường phía .

Tốc độ sạt lở càng lúc càng nhanh. . . . . .

Càng lúc càng nhanh.

Khoảng cách giữa nó và Tần Man trở nên càng ngày càng gần. . . . . .

Càng ngày càng gần.

Cảnh tượng kinh hoàng mắt khiến trái tim đều vọt lên tận cổ họng.

Bọn họ sợ, sợ kết quả cuối cùng sẽ là một bi kịch.

Vì thế tất cả đều kiên định chằm chằm chân núi.

Nhanh lên. . . . . .

Nhanh nữa lên. . . . . .

Lúc suy nghĩ lớn nhất trong lòng những đó chính là, nhanh lên!

Nhất định nhanh!

Nhất định, nhất định thể đất đá trôi nuốt chửng!

thiên tai từ đến nay vẫn luôn tàn nhẫn.

Đất đá sạt lở giống như cái miệng của ma quỷ, cuồn cuộn tiến sát gần từng chút một, đó một ngụm nuốt chửng bọn họ.

Tần Man là .

là thần linh.

Trên khiêng thêm một nữa, địa hình thuận lợi, mưa còn lớn như , thật cả hai đều thật sự khó mà thoát ngoài.

Cô như một con kiến bé nhỏ trận sạt lở đang trôi xuống.

Từng giây trôi qua, đất đá lưng ngừng ép sát gần.

Lúc Tần Man là đang liều mạng với Tử Thần.

Thành công chạy thoát, cô sẽ sống.

Không chạy thoát , cô sẽ chết.

Mà dường như phụ nữ lưng cũng nhận .

Lo lắng sợ hãi là giả.

Bản là một bình thường, bay cũng thể chui xuống đất, tình huống , thể nắm một cọng cỏ cứu mạng, tất nhiên là sẽ nắm chặt lấy .

. . . . . .

Cũng thể lãng phí mạng sống của đúng ?

Mình thành gánh nặng, là đồ bỏ .

Chắc chắn một trăm phần trăm thể chạy thoát.

bên . . . . . .

Lại cơ hội.

Hơn nữa còn là cơ hội lớn.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Bỏ xuống đây ." Người phụ nữ run rẩy câu .

Tần Man , cô đang sợ.

Sợ thật sự sẽ bỏ cô xuống.

Lúc bước chân Tần Man hề dừng , một tiếng trống tinh thần hăng hái, cách nào mở miệng an ủi.

Chương 225. Chặt đứt đường sống (1)

Chỉ thể dùng thêm sức hai tay đang cõng .

Giữ vững đó .

Người phụ nữ cảm nhận , Tần Man chịu bỏ xuống, cũng lấy dũng khí từ , đầu óc nóng lên : "Anh mau bỏ xuống , đất đá sắp trôi tới nơi , mau chạy !"

Tần Man vẫn bất kỳ động tác gì như cũ.

"Thật đấy, nhanh chạy !"

Nữ nhân vốn là sợ sớm biến thành lo lắng.

Cô lo lắng trai bên sẽ thật sự liên lụy.

"Anh đừng. . . . . ."

"Câm miệng!"

Cuối cùng Tần Man nhịn nữa thấp giọng quát một tiếng.

Theo một tiếng quát , bước chân cũng tạm dừng , cách đất đá sạt lở ngày càng gần hơn.

Cảnh tượng như khiến trong lòng những vẫn đang chằm chằm bọn họ khỏi đánh thịch một tiếng.

"Nhanh, nhanh hơn chút nữa!" Một cô gái trong đám đông chịu đựng nổi từng phút từng giây khó khăn , lớn tiếng hét lên.

"Không năng lực thì đừng cứu ." Trong lời của Tạ Tống đầy vẻ ghét bỏ, nhưng đó cất giọng kêu một câu, "Muốn chơi thì cũng chơi một chút! Nhanh lên nào!"

Thật thì cũng đang lo lắng.

Dưới tình huống , dám xuống cứu , thật, bình thường thể .

Bởi vì, sẽ trả giá bằng cả mạng sống.

Chết.

Một chữ đáng sợ cỡ nào.

Phải là như thế nào thì mới thể rõ là chết, mà vẫn lao xuống.

Tạ Tống bóng dáng nhỏ bé đang giãy giụa trong nguy hiểm, gương mặt giấu nổi vẻ khẩn trương.

"Cố lên nào!"

"Nhanh hơn chút nữa!"

"Sắp chạy thoát !"

Tất cả đều căng thẳng cổ vũ cho cô.

Tần Man thấy tiếng hò hét liên tục của những phía , mặt cũng thả lỏng chút nào.

ngốc.

Âm thanh của cơn lũ lưng rõ ràng như thể .

Hơn nữa, trận lở đất tới một cách hung hãn.

Khoảng cách gần như , lúc cô gần như là cướp thức ăn từ miệng hổ.

Chạy lâu như thế, còn lên tiếng, sắc điệu cũng mất.

Cô thật sự gánh nổi .

c.h.ế.t như .

Không dễ dàng gì mới trọng sinh một , Trang Dã chết, khu quỷ giành , cô cam lòng c.h.ế.t như !

Vì thế, cô nghiến răng liều mạng xông thẳng một mạch về phía .

Tuy nhiên ngay khi cô chạy lên vách đá.

Không ngờ đúng lúc một gốc gây lũ bất ngờ đập , cái cây đổ thẳng xuống đất.

"Rầm ——" một tiếng, trực tiếp cắt đứt đường của Tần Man.

Cũng là con đường sống duy nhất.

"Ôi trời ơi!"

Lúc , tất cả mặt ở đây đều kịp ứng phó với tình huống bất ngờ xảy .

Đường chặn.

Vậy còn chạy thế nào nữa?

Vách đá đang chạy đến cắt đứt, căn bản là đường cùng.

Không khí trở nên vô cùng khẩn trương và lo lắng.

Tất cả đều gấp chịu .

Ngay cả Tần Man cũng bất giác nhíu mày .

cũng may mười mấy năm rèn luyện, cô sớm trở nên vững vàng điềm tĩnh.

Con đường , thì đổi một con đường khác.

Ánh mắt Tần Man ngừng cảnh xung quanh một nữa.

Cái cô am hiểu là chỉ huy tác chiến.

Am hiểu nhất nơi hoang dã.

Thế nên bất kể địa hình phức tạp thế nào thì cô cũng thể xem là hiểu ngay, tìm nơi mấu chốt nhất.

Vừa địa thế nơi còn thoáng đãng bằng phẳng, căn bản bất kỳ chỗ nào thể ẩn nấp .

Còn bây giờ. . . . . .

Ánh mắt cô quét quanh một vòng. . . . . .

Cuối cùng, trời tuyệt đường , ánh mắt của cô nhanh chóng khóa một chỗ trong đó.

Khoảng cách gần, thấp trũng.

Quan trọng nhất là, ở đó một vách đá, thể leo !

chân đám Tạ Tống.

Chỉ cần nhảy tới, bảo vệ mạng sống thì cũng thành vấn đề.

Tần Man lập tức đổi phương hướng, chạy chéo qua.

Loading...