Hai… hai mươi giây?
Thực sự là khoác, đùa chứ?
Một phút ba mươi giây cũng lợi hại .
Dùng ba ngày để rút ngắn đến một phút hai mươi giây, dường như là đang thách thức với giới hạn tốc độ!
Vậy cũng thể ?
Trần Quân mới nghi ngờ, nhưng nhanh nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Tần Man
Với tính cách của … dường như là một khoác…
Ba ngày, một phút hai mươi giây.
Trần Quân càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy chua xót!
Lúc đó nếu như Tần Man chuyển đến lớp của thì thật bao!
Thật sự do ông trời thấy năm đó An Viễn Đạo tiếp nhận lứa tân binh đầu thê thảm quá , mà bây giờ đem đến cho một tân binh ngoan ngoãn như để đền bù.
Tức c.h.ế.t !
Trần Quân dáng vẻ vô cùng đắc ý của , hừ một tiếng: “Nhìn khoe khoang kìa! Thời gian huấn luyện thể lực sẽ kết thúc, đó sẽ đến phần huấn luyện b.ắ.n súng, xem huấn luyện như thế nào.”
Mê Truyện Dịch
An Viễn Đạo hất cằm: “Đương nhiên sẽ tận tâm tận lực huấn luyện.”
Trần Quân thấy những lời của , mới nhớ vấn đề chính: “Tận tâm tận lực? thấy lẽ là rõ ràng về tin tức sốt dẻo ngày hôm nay ở trong quân đội .”
An Viễn Đạo khóe miệng nhếch lên: “Có chuyện gì?”
Trần Quân vui sướng thấy gặp họa: “Trưa nay lúc nghỉ trưa thấy lớp đang đồn thổi là dành đãi ngộ đặc biệt riêng cho Tần Man mặt , khiến cho các binh lính khác hài lòng, bây giờ đang định loạn một trận lớn.”
Lời của cho sắc mặt An Viễn Đạo tối sầm .
Đập mạnh xuống bàn, át chế cơn giận : “Đám nhãi ranh , nhàn rỗi chuyện gì để !”
Trần Quân , cho rằng đám chỉ là nhàn rỗi chuyện gì để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-201-gap-duoc-binh-linh-nhu-vay-that-la-co-phuc.html.]
An Viễn Đạo thích cái tân binh Tần Man đó, tinh ý sẽ thể ngay.
“ , thiên vị Tần Man ít nhiều gì thì cũng nên kín kẽ một chút, đừng để đến lúc những khác cô lập , đối với sẽ là một bất lợi đấy.”
Điều mà quân đội chú trọng chính là tinh thần đồng đội.
Đặc biệt là thời điểm chiến tranh, sức lực của một gì thì cũng hạn.
Chỉ sự phối hợp khăng khít của các đồng đội với thì mới thể bách chiến bách thắng.
An Viễn Đạo chẳng còn lời gì mà nữa: “ thiên vị cái gì chứ, đám nhãi ranh đó chạy năm qua đường đua chướng ngại vật thì mệt đến thở , lòng cho bọn họ nghỉ ngơi một chút. Sau đó thấy Tần Man dường như thể tiếp tục chạy nên mới huấn luyện cho thêm vài nữa.”
Anh cũng phủ nhận bản sự thiên vị và chú trọng hơn đối với tân binh tên Tần Man .
Bởi vì Tần Man thật sự .
Tự giác còn kỉ luật.
Có năng lực thì , tính cách còn cao ngạo cũng nóng nảy.
Làm chuyện gì cũng vô cùng rõ ràng.
Nào giống đám tân binh khác, nào thấy chạy 5 km thì tâm trạng cũng trầm trọng như thể đang viếng mồ mả .
Vừa cơ hội né tránh sang một bên nghỉ ngơi.
Nói thật, thể một binh lính như Tần Man, huấn luyện viên thật sự phúc.
điều cũng thể hiện rằng thật sự lơ tất cả những binh lính còn .
Khi huấn luyện đều huấn luyện giống như .
Còn về chuyện đãi ngộ đặc biệt riêng…
A, thật sự chỉ ngay lập tức cho đám loại đãi ngộ đặc biệt , chỉ sợ bọn họ trốn còn kịp!
An Viễn Đạo lúc biểu cảm u ám.