Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 159:1 Sợ tôi ăn cậu sao? (4)

Cập nhật lúc: 2025-08-22 04:51:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều hôm , Tần Man dựa theo kế hoạch định từ , trạm trung chuyển kiểm tra hàng hóa.

Cố Kiêu Nam chuẩn buổi tối theo.

Xét cho cùng lừa gạt qua mắt Hồ Đạt cũng dễ dàng như .

Bởi dọc theo đường , Tần Man đều mở định vị, vì tiện cho Cố Kiêu Nam theo kịp.

Mê Truyện Dịch

Xe chạy năm sáu tiếng đồng hồ, Tần Man luôn ở ghế xe chợp mắt nghỉ ngơi.

Hai thủ hạ ở phía cũng dám quấy rầy, cứ yên lặng như cả quãng đường.

Mãi đến khi chạng vạng, thủ hạ lái xe thấy Tần Man dấu hiệu tỉnh , liền định dừng xe ở khu phục vụ đoạn đường cao tốc, mua chút đồ ăn, phòng ngừa đường đêm.

xe dừng , Tần Man liền mở mắt.

Một đôi mắt lạnh lùng tỉnh táo, chút ngái ngủ nào.

“Không cần mua đồ ăn, xuống đường cao tốc, tìm nơi nghỉ ngơi một đêm.” Cô trực tiếp mở miệng phân phó.

Hai phía đều ngây ngẩn cả .

“Không đêm ?” Một trong đó từng lĩnh ngộ một gậy uy lực của Tần Man, cho nên hai chuyện vô cùng cẩn thận.

Tần Man thẳng , trả lời: “Không gấp rút đêm, nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai tiếp.”

như thể kịp thời gian ?” Một khác khỏi nhỏ giọng hỏi một câu.

Tần Man đêm đen ngoài cửa sổ xe, “Sẽ , tính thời gian, vấn đề.”

Lần , hai cũng dám quá nhiều nữa, chỉ thể lái xe xuống cao tốc.

trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ, lúc khi Đường Nghĩa áp tải hàng hóa thì đều gấp rút đêm.

Sao đến phiên vị Mãn liền gấp rút đêm nữa ?

Nếu chậm trễ, thì ông chủ sẽ trách cứ chứ?

Bọn họ nhanh chóng tìm phòng khách sạn ở cao tốc.

Tần Man đặt cơm, ăn chút gì đò, rửa mặt một phen ngủ.

Đêm, lạnh như nước.

Trong phòng tối om yên tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1591-so-toi-an-cau-sao-4.html.]

Tần Man giường, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên gió nhẹ nhàng thổi bay bức màn.

Nhìn qua cũng vấn đề gì.

theo thời gian trôi qua từng chút, bỗng nhiên, một trận gió lớn thổi qua, Tần Man đang rơi trong lúc ngủ mơ, theo bản năng cảm giác bình thường.

lập tức mở to mắt.

Cô lấy cớ xoay khi ngủ, tìm vị trí tiện cho dậy, thuận tiện trộm sờ tay về phía gối đầu của .

Một giây……

Hai giây……

Ba giây……

Cái loại cảm giác càng ngày càng gần……

Mãi đến khi cái bóng đen đè qua.

Tần Man nhanh chóng mở mắt, rút s.ú.n.g gối , nhắm thẳng bóng đen mặt.

Tốc độ đó nhanh đến mức lưu loát liền mạch, chút tạm dừng nào.

Người nhắm trúng thấp giọng lên tiếng, : “Cậu thật cảnh giác.”

Giọng quen thuộc Tần Man sửng sốt, cô lập tức vươn tay mở đèn lên.

Ngay khi ánh đèn mờ sáng bật lên, cô thấy Cố Kiêu Nam mặt, giơ hai tay lên , đầu hàng, hỏi: “Thế nào? Đã kiểm tra thật , nên bỏ s.ú.n.g xuống ?”

Tần Man lập tức đổi sắc mặt, “Anh tới gì?!”

Ngay lập tức, đôi mắt cô liền liếc ghế sô pha.

Đáng chết!

Cô cho rằng đêm nay ngủ một sẽ vấn đề gì, nên cởi dây buộc n.g.ự.c , ném sô pha.

Ai tên sẽ nửa đêm chuồn êm !

Người thực sự bệnh!

“Đi ngoài!” Cô cất s.ú.n.g , đắp chăn lên cao một chút, thấp giọng quát lớn .

“Đi ? Phòng đặt hết , chỉ thể hai chắp vá một đêm thôi.” Cố Kiêu Nam thu hồi động tác buồn của , sô pha đối diện.

Anh đặt m.ô.n.g xuống, liền đè lên áo buộc n.g.ự.c màu đen của Tần Man.

Loading...