"Trần Quần, cái trò gì ! Đây là thứ ba đấy, thể nhịn nửa tiếng . Cậu định bỏ bữa tối và ở đây cho đến c.h.ế.t ?" Khổng Nghĩa thấy tấm bài từ tay Trần Quần rơi xuống, cuối cùng chịu nổi nữa tức giận mắng .
Trần Quần mắng chút co rúm mà trả lời: “Báo….báo cáo huấn luyện viên, ... là cố ý….”
“Không cố ý ? Chẳng lẽ là cố ý ? Lập tức chạy cho !”
“Vâng thưa huấn luyện viên!”
Trần Quần mệnh lệnh của Khổng Nghĩa, lập tức đến phía đường chạy.
Mới chạy nửa giờ đồng hồ, Trần Quần mệt đến mức thể chạy tiếp nữa, về cơ bản, hai chân kiệt sức còn thể bình thường nữa mà kéo lê mặt đất
Xét cho cùng, cũng trừng phạt ba , và trừng phạt nào cũng tăng gấp đôi, đối với những tân binh như Trần Quần, về cơ bản thể lực của đạt đến giới hạn.
“Còn chậm chạp như gì, còn tiếp tục chịu phạt ?” Khổng Nghĩa ở đó bộ dạng sắp c.h.ế.t đến nơi của Trần Quần, giận sôi máu.
Ngay cả Tần Mẫn cũng thể thành trong một , nhưng mấy tên nhóc hôi hám thực sự phạt năm bảy lượt .
Đặc biệt là cái tên nhóc Trần Quần , cũng hôm nay đứt cọng dây thần kinh nào, tư thế nghiêm cũng nổi!
Người đang dạy dỗ Trần Quần, còn cách nào khác là nghiến răng tiếp tục chạy về phía với mồ hôi nhễ nhại, nhưng tốc độ càng ngày càng chậm ...
“Cậu ăn cơm ! Nhanh lên!”
Khổng nghĩa bộ sân huấn luyện chỉ còn đám bọn họ, mặt trời chiều ngã về Tây, trong lòng tự nhiên là càng thêm tức giận.
Vốn dĩ lớp luôn Tần Man kéo lùi, các huấn luyện viên của lớp khác chê , hiện tại vất vả lắm Tần Man mới thể lên một chút, kết quả đến thêm một tên nhóc Trần Quần!
Khổng nghĩa ở tại chỗ, ánh mắt lúc nào cũng chằm chằm Trần Quần, phát hiện tốc độ chạy của giống như một con rùa đen, liền lập tức giận dữ lên, “Nhanh lên, tất cả vì một mà ngòi chờ! Với loại năng lực của các , mặt mũi gia các cho…”
Anh đến một nửa liền tiếp tục nữa, mà chỉ tiếp tục mắng Trần Quần.
Dưới sự la mắng như , tốc độ của Trần Quần đúng thật dã nhanh lên một ít, nhưng đáng tiếc cho dù như cũng thể vượt qua một phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-152-dung-vay-toi-dang-chat-van-anh.html.]
Hơn nữa Tần Man phát hiện, bước chân của Trần Quần ngày càng định như , sắc mặt và môi bắt đầu trắng bệch, mồ hôi trán vẫn ngừng rơi, cả dường như thể chịu nổi nữa.
Cô lập tức nhíu mày , liền lên, đến đường chạy của sân huấn luyện.
Mọi thấy cô chủ động lên, nhịn cảm thấy chút kỳ lạ.
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Khổng Nghĩa cũng cảm thấy như thế.
Tiếp theo, bọn họ liền thấy Tần Man chạy đến ngăn cản Trần Quần, “Đừng chạy, thở đều, bộ một vòng .”
“Hả?” Trần Quần hình tại chỗ.
Cậu nhầm đấy chứ?
Tần Man bảo đừng chạy nữa ?
“Tên nhóc Tần Man , đang gì ! cho dừng ?!”
Khổng Nghĩa xong liền mau chân qua chỗ của hai .
“Nếu tiếp tục chạy chắc chắn sẽ xảy chuyện.”
Giọng điệu nhàn nhạt của Tần Man chọc cho Khổng Nghica bực bội một phen, “Cho nên liền cho dừng? Cậu là huấn luyện viên ? Cậu tư cách cho dừng ?”
Mê Truyện Dịch
“Cho dù là huấn luyện viên cũng tư cách để bắt một tân binh chạy 30km trong một buổi chiều .”
Đối với một tân binh mà , chuyện là vô cùng quá sức.
Huống chi cô phát hiện, Trần Quần biểu hiện của việc thiếu oxy, thể tiếp tục chạy nữa, nếu khả năng cao sẽ trực tiếp c.h.ế.t đột ngột sân huấn luyện .
“Bây giờ là đang chất vấn đó ?” Khổng Nghĩa lời cô , lập tức nhướng mi, lạnh giọng hỏi.
Tần man ngước mắt, nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, đó gật đầu, “ , đang chất vấn !”