Đến chín giờ tối hôm , giờ tăng ca của cô kết thúc thì lái xe thẳng đến bến tàu thành phố Cù.
Trong bóng đêm, chỉ thấy tiếng sóng mặt biển đen kịt truyền từng đợt.
Một con thuyền đang dừng ở bến tàu.
Có hai gã thuộc hạ đang ở nơi đó.
Tần Man lái xe qua một bên, đó xuống xe.
Sau khi hai bến tàu thấy thì lập tức lên truyền báo cáo .
Ngay đó Tần Man thấy vị Mạnh từ thuyền xuống, tươi chào đón, "Chủ tịch Tần thật là đúng giờ, ?"
"Đang đường, sẽ đến đây sớm thôi." Bến tàu tối om, tia ánh đèn nào, chỉ ánh sáng ở con thuyền đằng xa truyền đến, Tần Man một một đó, vẻ yếu ớt lạ thường, "Hàng của bọn ?"
"Đang ở trong thuyền." Vị Mạnh chỉ chiếc thuyền bé đang neo đậu phía lưng .
Sau đó Tần Man cũng hỏi thêm gì nữa, chỉ chờ xe của tới.
Hơn mười phút, bến tàu trống trải lờ mờ truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Đèn xe chói mắt chiếu qua, Tần Man nhận là xe cấp của , vì với mấy : "Người ông đến , đến lúc để kiểm hàng."
Mạnh bên trong xe.
Vì để ông thấy rõ mà Tần Man hiệu với chiếc xe, đèn trong xe lập tức sáng lên.
Gương mặt của Cố Kiêu Nam lộ rõ mặt .
Người bên cạnh lập tức nở nụ hài lòng, đó lệnh cho thuộc hạ của : "Dẫn chủ tịch Tần xem hàng."
Tần Man theo mấy tên thuộc hạ đó lên thuyền, trong khoang thuyền, khi mấy tên thuộc hạ chuẩn mở hòm, thì thấy cô đột nhiên : "Không cần mở hòm nữa."
Sau đó xoay bước ngoài.
Làm cho mấy tên thuộc hạ hiểu gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1421-hop-tac-dua-gion-nguoi-khac.html.]
Có ý gì ?
Không bảo kiểm hàng ?
Sao kiểm tra nữa?
Hai mơ mơ màng màng xuống thuyền với Tần Man.
Vị Mạnh thấy cô xuống nhanh như , khỏi hỏi: "Thế nào, là lô hàng đó ."
Tần Man ừ một tiếng, hiệu với chiếc xe đằng xa một nữa.
Mê Truyện Dịch
Sau khi hai bên trong xe thấy thì lập tức xuống xe, đồng thời mang theo Cố Kiêu Nam xuống.
Mạnh thấy Cố Kiêu Nam mang tới thì nụ nơi khóe miệng càng nở lớn hơn, "A Kiêu , nửa tháng thoải mái quá nhỉ, tất cả khắp thế giới đều tìm kiếm , kết quả là ở cùng với chủ tịch Tần nhà tự do phóng khoáng."
"Cũng tàm tạm, ở một căn phòng biển, quả thật là tự do phóng khoáng." Hai tay Cố Kiêu Nam đút trong túi, giống như sự châm chọc trong lời của ông mà cảm thán, "Mạnh Minh, ông cũng thể thử một chút."
Người gọi là Mạnh Minh đối với câu thì nở một nụ lạnh lùng, "Quên , cái mệnh như của . Hi vọng khi trở về thì vẫn thể phóng khoáng như ."
Cố Kiêu Nam như điều suy nghĩ , "Sau khi trở về chắc chắn vẫn thể tiếp tục phóng khoáng như . còn ông. . . . . . Có thể khỏi nơi cũng chắc ."
Mạnh Minh giễu một tiếng, "Cậu nhốt thành thằng ngu ? Biết đang cái gì ?"
Hiển nhiên ông cảm thấy Cố Kiêu Nam đang lời điên khùng.
Dù bây giờ ai thắng ai thua thể liếc qua là rõ.
" đang gì, thể ông vẫn nắm cảnh hiện tại của như thế nào."
Cố Kiêu Nam đó, lấy một điếu thuốc từ trong túi cho miệng, đó "Lạch cạch" một tiếng, tiếng bật lửa vang lên bến tàu yên tĩnh.
Một ngọn lửa yếu ớt sáng lên, khiến gương mặt thâm sâu hiện lên chút lạnh lẽo và xa.
Trong nháy mắt, bốn phía thình lình xuất hiện một nhóm tựa như ma quỷ.
Lập tức bao vây bộ đám Mạnh Minh.
Cố Kiêu Nam trong đám , tàn thuốc đỏ rực hiện rõ trong bóng đêm, giọng điệu lười biếng, "Bây giờ ông cảnh hiện tại của như thế nào ?"