Do đoạn đường xảy vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng như nên đoạn đường gần như rơi trạng thái tê liệt suốt buổi sáng, còn họ tốn tròn hai tiếng đồng hồ mới thể .
Vừa về thì Hồ Đạt cử gọi 2 họ tới văn phòng.
Vừa cửa thì thấy nụ mặt của Hồ Đạt ở bên .
Tần Man tỏng, chắc Đường Nghĩa hết chuyện cho ông .
Mê Truyện Dịch
“Ông chủ.” Cô vẫn tuân thủ quy tắc gọi ông .
Hồ Đạt ghế dành cho sếp và : “ nhận tin, đồ khỏi thành phố. A Mãn, lắm!”
“Do may mắn thôi.” Giọng điệu của Tần Man đều đều, vì lời khen mà cảm thấy đắc ý vui mừng.
Cách trả lời kiêu ngạo sốt sắng khiến Hồ Đạt hài lòng, nhưng ngoài mặt ông vẫn : “Cậu đừng khiêm tốn như , năng lực thì cứ tự tin. Điểm cần học hỏi , Kiêu của tiếng tăm lẫy lừng.”
Sau đó ông chỉ 2 cái ghế , ý 2 xuống.
m.ô.n.g của Tần Man đặt xuống ghế thì Hồ Đạt : “ còn chơi một vố lớn, bọn cảnh sát sứt đầu mẻ trán.”
Tần Man ừm một tiếng: “Chỉ là động tay động chân chút thôi, thật chúng cũng tổn thất mà.”
Hồ Đạt ha ha, ông xua xua tay: “Chút tổn thất so với lô hàng mà thì đáng kể.”
“Ông chủ trách là may .”
“Không trách, trách, , còn khiến bọn cảnh sát vòng vòng, đúng là hả lòng hả .” Hồ Đạt xem là vui mừng khi thể an chuyển lô hàng ngoài, gần xa cũng là khen ngợi: “Không hổ là em trai của A Kiêu, đúng là tài.”
2 lúc cũng gì.
Tần Man cũng gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1341-chan-chu-giu-17-7-cm.html.]
Còn vẻ mặt của Cố Kiêu Nam thì khó coi, rõ ràng cảm thấy hề vinh hạnh vì lời khen .
Hồ Đạt đối diện thấy chuyện, ông : “A Kiêu, em trai tệ, để theo .”
Cố Kiêu Nam hừ một tiếng, giọng điệu châm biến: “Đừng, để theo Đường Nghĩa , thèm dẫn theo .”
“Cái tên nhóc , đây là em trai , kêu Đường Nghĩa .”
Câu trách móc nhẹ của Hồ Đạt, Cố Kiêu Nam thêm câu nào nữa.
Thấy chuyện bình , Hồ Đạt cũng định ở lâu. Ông với Tần Man: “Được A Mãn, cũng mệt , về nghỉ ngơi cho . Khoảng thời gian nếu gì, cứ thoải mái, thể dạo những nơi quanh đây, cũng thể tới chơi ở quán bar của Đường Nghĩa.”
“ ông chủ.”
Tần Man đáp một câu khỏi văn phòng .
Cố Kiêu Nam vẫn đó thì lúc nãy bèn dậy : “Vậy chuyện gì thì cũng về đây.”
Đang thì Hồ Đạt gọi .
“A Kiêu, em trai đúng là khá thật, bồi dưỡng từ từ, chừng thể trở thành cánh tay trái tay của đó.”
Động tác của Cố Kiêu Nam khựng , ngước mắt : “Sau thế ?”
Bỗng chốc, bầu khí trong phòng trở nên căng thẳng.
bầu khí đầy 3 giây thì thấy Cố Kiêu Nam mỉm : “ đùa thôi.”
Vẻ mặt của Hồ Đạt đổi, ông mắng: “Cái thằng !”
“Được , ông trọng nhân tài. dâng lên cho ông quản lý.” Cố Kiêu Nam cầm điếu thuốc từ phòng việc của Hồ Đạt cắn miệng, đó mỉm khỏi văn phòng của ông .
Vừa xuống lầu, tinh thần của giống như cơn bão sắp ập đến.