Cố Kiêu Nam giống như thấy tiếng hét giận dữ của Khổng Nghĩa, tiếp tục : “Làm ? sai. Công tác tình báo của thực sự tệ, hơn nữa đến phòng ngự cũng cơ bản. Nói thật là thực sự coi trọng chút nào.”
“Vậy thì huấn luyện viên Cố cảm thấy như thế nào?” Khổng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi hỏi, Cố Kiêu Nam thể ở mặt bao nhiêu mà cho chút mặt mũi nào.
“ nghĩ ngoài chuyện phiên hai mươi tư tiếng đồng hồ thì cảnh sát cũng giúp đỡ một chút. Hàng hóa cướp ngay địa bàn của , mấy đó còn mặt mũi chịu việc ?” Cố Kiêu Nam chậm rãi .
Khổng Nghĩa nhíu mày: “ chúng xác định khi nào thì đối phương sẽ tay.”
“Vậy nghĩ bọn họ sẽ tay ở ?”
Cố Kiêu Nam hỏi một câu, Khổng Nghĩa cứ thế dắt : “Bọn họ phục kích ở vùng ngoại ô hai mấy , hơn nữa nơi đó còn lợi cho việc phục kích của bọn họ. Thế nên nghĩ cũng sẽ tập kích ở đó.”
“Vậy thì sắp xếp .”
Khổng Nghĩa bản đồ trong tay, vùng lông mày khẽ nhíu : “ như thế là chuyện bé xé to ? Mặc dù hộ tống vũ khí quân dụng là nhiệm vụ bí mật, nhưng để càng ít càng .”
Cố Kiêu Nam ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh: “Chờ đến khi hàng của cướp mất thì là một chuyện khó khăn, hơn nữa, còn mất mặt quân nhân và doanh trại chúng .”
“… Bây giờ sẽ yêu cầu cảnh sát hỗ trợ.”
Khổng Nghĩa mặc dù cam lòng, nhưng rốt cuộc cũng Cố Kiêu Nam thuyết phục, chỉ thể lập tức gọi điện thoại cho Lục Giang báo cáo tình hình.
Kế hoạch đổi giữa chừng, tạm thời đình chỉ.
Quay về vị trí của .
Xe vẫn tiếp tục di chuyển, tiếng động cơ ồn ào ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1111-anh-thuc-su-ngoan-ngoan-ra-ngoai-lam-nhiem-vu-3-ban-sac-quan-mon-man-thieu-rat-kho-chieu.html.]
Cố Kiêu Nam ở chỗ đó, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, qua trông vẻ thờ ơ.
vấn đề là… Anh thực sự ngoan ngoãn ngoài nhiệm vụ?
Phải rằng, hai Cố Kiêu Nam dùng trăm phương ngàn kế mới thể ngoài. Lần vất vả lắm mới , theo lý thuyết mà thì chắc chắn chuyện càng ồn ào càng , như mới thể tận dụng cơ hội.
Chứ thể nào tận tâm tận lực hỗ trợ như .
Chẳng lẽ tên sát nhân đó mới là mục đích cuối cùng của Cố Kiêu Nam?
Không, thể chuyện đó.
Tần Man luôn một linh cảm, cô cảm thấy hành động của Cố Kiêu Nam hề đơn giản như .
Bây giờ án binh bất động như thế nhất định là nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân là gì thì cô tạm thời nghĩ mà thôi.
Ngay lúc Tần Man đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Cố Kiêu Nam đột nhiên lên tiếng: “Cậu còn định chằm chằm mặt đến bao giờ?”
Tần Man lập tức hồn, Cố Kiêu Nam cũng cô, mỉm : “Mặc dù trai, nhưng khi nhiệm vụ thì vẫn phân biệt điều gì nên ưu tiên.”
Giọng của nặng nhẹ, vặn truyền đến lỗ tai .
Ban đầu nhóm thiện cảm với Tần Man , ai cũng cảm thấy tên tân binh đủ năng lực và tố chất để tham gia nhiệm vụ .
Bây giờ còn thấy chằm chằm huấn luyện viên Cố, đến ngây cả thì thực sự quá đáng!
Mê Truyện Dịch
Sao bọn họ dẫn theo một tân binh như ? Đây rõ ràng là một gánh nặng.