Trong lời của rõ ràng lời, sắc mặt Lục Giang hiện lên một tia hổ, đó lập tức nghiêm túc : “Nhiệm vụ quan trọng, nhất định để tay.”
“Được thôi, lúc nào?” Cố Kiêu Nam cũng tiếp tục bám lấy vấn đề nữa, bộ dạng giống như là ép thỏa hiệp.
Trong lòng Lục Giang thở phào nhẹ nhõm, xụ mặt : “Sáng ngày mốt, đợi lát nữa Khổng Nghĩa sẽ chi tiết nội dung nhiệm vụ với .”
Cố Kiêu Nam là vui vẻ mà trả lời , “Được, bây giờ thể trở về ký túc xá?”
“Đi .”
Lục Giang thực cũng bằng lòng trao đổi trực tiếp với Cố Kiêu Nam.
Bởi vì mỗi đều sẽ tức tới gần chết.
Cho nên lời xong, tuyệt đối sẽ giữ thêm nữa, chỉ mong thể nhanh chóng .
Cố Kiêu Nam thấy ở trong mắt, mỉm cũng nhiều lời, trực tiếp lui ngoài.
Thời gian chạng vạng tối, ánh mặt trời dần dần ngả về phía Tây.
Cố Kiêu Nam đang đường về phía lầu ký túc xá của , kết quả gặp Tần Man từ trong căn tin ngoài ở phía đối diện.
Anh mỉm yo một tiếng, “Cậu mà thả ngoài nhanh như ? còn cho rằng ngoài nữa đấy. Xem đại đội trưởng đối với vẫn là giơ cao đánh khẽ .”
Hai họ một tuần thấy qua mặt , Cố Kiêu Nam đột nhiên thoáng cái thấy cô như , thật sự là chút nhớ nhung tên nhóc , cùng với......kỹ năng lái xe đầy khí phách của .
Nói thật, chú ý lắm tới kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của tên nhóc , ngược chú ý tới kỹ năng lái xe của .
Trưởng thành lớn như , đầu tiên thấy trực tiếp chuyển xe đung , nghiền c.h.ế.t .
Rõ ràng trông gầy gò nhỏ nhắn như , kết quả lúc lái xe nghiền một chút cũng hoảng sợ, cảm giác xóc nảy của chiếc xe lúc vỏ bánh xe đè qua vật thể tối đó vô cùng rõ ràng, cũng cảm nhận phía chiếc xe đang nghiền .
vẻ mặt tên nhóc Tần Man bình tĩnh đổi, giống như cái gì cũng cảm nhận , mạnh mẽ nghiền qua.
Tố chất tâm lý đến mức.... thể là tính .
Mà lúc , Tần Man ăn cơm xong thấy Cố Kiêu Nam ở đó, nhíu chặt mày , “Không còn một tuần ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1022-cau-toi-ap-tai-hang.html.]
Cổ họng cô vẫn khỏe hẳn, cho nên chuyện chút khàn, Cố Kiêu Nam liền , “Đây là bởi vì cảm, đại đội trưởng mới để ngoài? Tân binh chính là yếu ớt.”
Tần Man thấy giọng điệu mang theo chút ghét bỏ, khỏi nhớ tới gói thuốc vứt trong thùng rác , nhưng lời tới bên miệng cô nuốt trở .
Loại chuyện Cố Kiêu Nam một vạn loại lý do để qua loa tắc trách .
Hỏi cũng vô dụng, còn bằng hỏi.
Mê Truyện Dịch
Một cơn gió thổi qua, cổ họng ngứa ngáy, ho nhẹ vài tiếng.
Cố Kiêu Nam thấy, lông mày tự giác mà nhíu , “Nếu thoải mái thì nghỉ ngơi thật , tùy tiện chạy ngoài gì.”
“ để sót một hộp thuốc cảm quên cầm lấy.”
Lúc uống thuốc buổi trưa cô phát hiện lấy thiếu một hộp, nhưng lúc đó uống thuốc chút buồn ngủ, dứt khoát ngủ một giấc, ăn cơm xong .
ai gặp Cố Kiêu Nam.
Tần Man khàn giọng xong, liền dự định rời .
màn, còn kịp di chuyển bước chân, liền thấy Khổng Nghĩa vội vàng chạy tới, “Cố Kiêu Nam!”
“Có chuyện?” Cố Kiêu Nam nhướng mày hỏi.
Tần Man thấy bộ dạng và vẻ mặt Khổng Nghĩa sốt ruột, điều gọi một tiếng, đó rời .
Khổng Nghĩa đưa túi tài liệu trong tay qua, “Đây là địa chỉ áp tải , ngày mốt và cùng .”
Tần Man xa khựng bước chân một chút.
Áp tải?
Muốn áp tải gì?
Tần Man thấy từ mấu chốt , trong lòng đang âm thầm suy tư, lập tức thấy Cố Kiêu Nam trong lòng ý một câu, “ còn cho rằng sẽ tới tìm buổi tối nữa đấy, giống như buổi tối ngày hôm đó.”
Thực là đang nhắc nhở Khổng Nghĩa chuyện xông ký túc xá tối ngày hôm đó.
Tần Man , mấy bước, phía liền truyền tới một câu như , vẻ mặt giờ luôn bình tĩnh lúc bao nhiêu kinh hoàng bấy nhiêu kinh hoàng!