Lục Giang khi trằn trọc trăn trở suy nghĩ hết cả buổi chiều.
Anh nghĩ, nếu như chuyện , sớm muộn gì cấp cũng sẽ .
nếu như Cố Kiêu Nam mặt, nếu như thuận lợi thành, chuyện cũng sẽ kết thúc.
Anh thể che giấu .
Dĩ nhiên, nếu như che giấu , cũng lý do.
Dù thì Cố Kiêu Nam cũng là lính của khu 9, bây giờ điều xuống đội tân binh, cũng chỉ là một thành viên trong đội tân binh.
Tuy rằng phó tiểu đoàn trưởng Hạ cho phép Cố Kiêu Nam ngoài, nhưng nếu như ngoài nhiệm vụ, thì tính chất sẽ giống .
Lục Giang khi tự an ủi, tự đánh bạo xong một phen, liền bảo Khổng Nghĩa dẫn qua đây.
Cố Kiêu Nam lúc vẫn đang giam cầm thấy Khổng Nghĩa với vẻ mặt mở cánh cửa phòng giam , giường câu lên một nụ nơi khóe miệng, “Thời gian vẫn tới, sĩ quan huấn luyện Khổng tới đây? Chẳng lẽ sợ quá cô đơn, tới đây uống rượu trò chuyện với ?”
“Đại đội trưởng tìm , theo một chuyến.” Giọng điệu Khổng Nghĩa gượng gạo ở đó .
Cố Kiêu Nam dậy từ giường co chân , tư thế phóng khoáng giống như là đang giam cầm, “Thời gian giam cầm của cũng vẫn kết thúc, đại đội trưởng tìm ? Sẽ là thả nước chứ? Anh với đại đội trưởng, ngàn vạn đừng loại chuyện , .”
Mê Truyện Dịch
“Nói nhảm cái gì đó, nhanh chóng theo .”
Khổng Nghĩa kiên nhẫn nhất với bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ của .
Rõ ràng là một lính, cứ giơ tay nhấc chân là lúc nào cũng trêu chọc và đùa, một câu đắn.
Cũng bản tính thế , vẫn là vùng cho chuyện .
Nói chung, thế nào cũng cảm thấy khiến khác khó chịu.
Khổng Nghĩa ghét bỏ rõ ràng như thế, Cố Kiêu Nam thấy, điều chỉ như thấy mà dậy, mỉm cùng rời khỏi phòng giam theo , về phía phòng việc của Lục Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1021-cau-toi-ap-tai-hang.html.]
Dọc đường hai đều chuyện.
Đợi đến khi phòng việc, mở miệng, Cố Kiêu Nam chỉ là mỉm chào hỏi, “Chào đại đội trưởng.”
Lục Giang thấy , trong mắt liền sáng lên một chút, nhưng đó liền khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo của đại đội trưởng ừm một tiếng, “Một tuần ở trong phòng giam tự kiểm điểm thật .”
Cố Kiêu Nam ở bàn việc, khóe miệng chứa nụ , “Nghe giọng điệu đại đội trưởng là ý tứ thả thời hạn?”
Bị Cố Kiêu Nam vạch trần chút khách khí như , Lục Giang nhất thời cảm thấy thật mất mặt, ho nhẹ vài tiếng, “Cái đó, rốt cuộc thời hạn , còn xem nhận thức sai của .”
“ , chắc chắn sai .” Lời của Cố Kiêu Nam khiến sắc mặt Lục Giang lúc dễ một chút, nhưng cũng chỉ duy trì mấy giây như thế, tiếp theo liền thấy : “Mấy ngày nay ở trong đó ngủ là quả thực quá nhiều , nhanh chóng ngoài mới .”
Lục Giang tức giận thôi: “.....Cố Kiêu Nam, thấy là một chút cũng ngoài!”
Cố Kiêu Nam nhanh chậm: “Đùa chút thôi mà, đừng quá cho là thật.”
“......” Lục Giang quả thật giày vò tới mức sắp còn cách nào, “Vậy rốt cuộc sai .”
“ .”
Lần đắn tề chỉnh trả lời cũng coi như là để nét mặt Lục Giang dễ chịu một chút, cũng thuận tiện : “Nếu nhận thức sai , cho một cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Anh .”
Hai đều tự xong mã bề ngoài, cuối cùng cũng coi như là tới chủ đề chính.
“Cấp một lô hàng hóa quân sự áp tải tới chỗ của chúng , bây giờ đưa ngoài, .” Lục Giang trực tiếp truyền mệnh lệnh xuống.
Cố Kiêu Nam là chút để ý : “Anh tùy tiện cử vài , đây còn tới gì.”
Lục Giang trừng mắt, “Bảo thì , phục mệnh lệnh cấp ?”
“Phục phục phục, nhất định phục.” Cố Kiêu Nam xong dừng hai giây, như hỏi: “Có điều, khẳng định để ngoài việc?”