An Viên Đạo bưng bữa sáng với vẻ mặt bình tĩnh, sải bước tới bàn của Tần Man, đó đặt đĩa cơm xuống. Tần Man đang cúi đầu ăn sáng, ngẩng đầu lên liền thấy An Viên Đạo đang tức giận chằm chằm.
Cô khiêu khích huấn luyện viên ở ? Chẳng lẽ cô thấy mà chào . Vì , Tần Man lên, thẳng thừng chào , "Xin chào huấn luyện viên."
". . . . . . . " sắc mặt của An Viên Đạo càng tối sầm . Tần Man thật sự hiểu chuyện gì đang xảy . Liệu cô gì sai? Có lẽ là khuôn mặt ngây thơ cùng biểu hiện thể giải thích của cô quá rõ ràng, An Viên Đạo tức giận chịu nỗi liền : " gì quá đáng với , tại chạy ?"
Tần Man: ". . . . . ."
Là về vấn đề ?
“Vậy chỉ thị gì ?” Cô hỏi.
"Không." An Viên Đạo hiểu cô đột nhiên hỏi cái . Tần Man hờ hững liếc : “Vậy thì tại thể ?”
An Viên Đạo nên lời: “. . . . .”. Đây thực sự là một câu trả lời tuyệt vời. Trần Quân bên cạnh “ phụt” một tiếng hahaha, “ , do đưa chỉ thị bất kỳ hướng dẫn, .”
“Cười cái gì mà !” An Viên Đạo tức giận , chế nhạo và chút hổ, lập tức cầm lấy bánh bao nhét miệng Trần Quân. Không gian bỗng trở nên im lặng. Tần Man tham gia, xuống và tiếp tục thưởng thức bữa sáng của . Một lúc , An Viên Đạo thấy cô ăn gần xong, đề phòng trường hợp cô Trần Quân một nữa bắt , ho hai tiếng hỏi: "Hôm nay định gì? Mặc dù bắt đầu thời gian huấn luyện nhưng thể để lãng phí thời gian . "
Trần Quân đang bên cạnh tranh thủ cơ hội chen : “Tần Man cũng tập b.ắ.n tỉa?” Lúc , Tần Man kịp lên tiếng, An Viên Đạo lập tức từ chối giùm cô: “Nè, nè ,nè, chỗ nào cũng mặt hết ! Anh là tiểu tân binh, là binh lính. Tại tập b.ắ.n với ! đưa tập b.ắ.n ?"
" nhớ thành tích b.ắ.n tỉa của , hình như còn thua ." Trần Quân do dự ở mặt Tần Man rõ. Sau đó, bộ tôn nghiêm của An Viên Đạo đều sụp đổ. An Viên Đạo đột nhiên cảm thấy lo lắng, nghiến răng nghiến lợi: “ là còn kém hơn , nhưng chỉ kém hơn một chút.”
Mê Truyện Dịch
“ Một chút cũng là kém.” Trần Quân đ.â.m thêm một nhát d.a.o khác lòng An Viên Đạo. An Viên Đạo tức giận đến mức thể thêm bất cứ thứ gì: “ Anh !”
Cảm thấy hai thể nào dừng , Tần Man ăn xong miếng bánh bao cuối cùng mâm đồ ăn, đó : “Không cần , sẽ tự tập, huấn luyện viên, tạm biệt, "
Nói xong liền bưng mâm đồ ăn . Chỉ để hai ở chỗ đó trừng to mắt một hồi, Lục Giang mở miệng: "Nhìn xem, đều tại , nếu thể thử tài b.ắ.n tỉa của "
"Anh kiểm tra ? Anh là tân binh!" An Viên Đạo khinh thường Lục Giang đó bỏ với đĩa ăn. Trần Quân khịt mũi khi bộ dạng của An Viên Đạo đang bảo vệ bính lính của , đó từ từ ăn sáng tiến về phía trường bắn. Tần Man lúc luyện tập lâu .
An Viên Đạo cách đó xa ánh mắt thể nào ngừng về phía cô. Vừa thấy Trần Quân đến, vẻ mặt đầy cảnh giác thể hiện bên ngoài: “ nhưng tại cứ như âm hồn tan .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-006-tap-ban-tia.html.]
“ Đây là nơi công cộng, phép đến, nhưng ?” Sau đó, Trần Quân cũng hướng ánh mắt sang hướng Tần Man, : "Khả năng b.ắ.n tỉa thật , trừ hồng tâm , những vòng khác đều b.ắ.n trúng."
An Viên Đạo mặt lộ một tia tự mãn, nhưng trong miệng thốt : " Có gì , trình độ cũng chỉ nhiêu đó . "
Trần Quân đang cố ý những lời mỉa mai nên liếc một cái, cũng lười chuyện với , Tần Man tập luyện xong liền bước thẳng phòng. “Này, định gì?” An Viên Đạo lập tức theo khi thấy Trần Quân định trong. Trần Quân bước tới gần Tần Man, mặt : “Kết quả khá . Xem thật tài b.ắ.n súng.”
Tần Man lướt qua kết quả, nhíu mày: “ Có một bia trúng.”
Nó là phát s.ú.n.g đầu tiên từ lúc bắt đầu. Cô là đầu tiên chạm khẩu s.ú.n.g ở đây, cô ước tính sai độ giật của súng. Một phát b.ắ.n đủ lực và chệch hướng. Điều khiến cô cảm thấy rằng chút tiếc và nên để điều đó xảy . Từng là một cựu lính b.ắ.n tỉa, yêu cầu cơ bản nhất là ngắm b.ắ.n mục tiêu và b.ắ.n trúng mục tiêu.
Cô b.ắ.n trúng, đó chính là sai!
Trần Quân cảm thấy chuyện đó cũng bình thường: "Không thành vấn đề. Với năng lực hiện tại của , b.ắ.n trượt một hai mục tiêu cũng là chuyện bình thường"
Tâm trạng của Tần Man đang lắm, sự lạnh lùng trong mắt vẫn phai nhạt. Cô liếc mắt : “Với năng lực của , chắc chắn sẽ thể nào b.ắ.n trượt mục tiêu.”
Sau đó, cô băng đạn ngay ngắn và một nữa nâng s.ú.n.g lên để ngắm.
"Bang—" một phát s.ú.n.g vang lên. Ngay chính giữa hồng tâm.
Trần Quân cô băng đạn, lên đạn và b.ắ.n một cách dứt khoát. Đó là một sự chuyên nghiệp như trong sách giáo khoa nâng cao. Ngay cả khi là một huấn luyện viên b.ắ.n tỉa chuyên nghiệp, đôi khi cũng lơ đãng vô tình những động tác nhỏ theo thói quen của . thực Tần Man một, động tác, nhỏ, đều, , . Điều khiến khác cảm thấy thể tưởng tượng .
"Bang – bang - "
Hai tiếng s.ú.n.g nữa lượt vang lên. Không ngoại lệ, tất cả chúng đều trúng hồng tâm. Tranh thủ lúc , An Viên Đạo kéo Trần Quân , đó bên tai : "Anh là đang nghiêm túc và nghiêm khắc quá với chính ? cho , chỉ là b.ắ.n súng, tối hôm qua chạy hơn 10km. chạy chậm hơn 0,2 giây so với quy định, định để , nhưng hãy đoán xem gì với ? ”
“ Nói thế nào? ” Trần Quân hỏi ngược . An Viên Đạo bất giác khịt mũi, "Anh : Vì quy định là chạy xong trong vòng ba mươi hai phút, nên nhiều hơn 0:1 giây cũng ."
Trần Quân chằm chằm tấm bia của Tần Man và im lặng hồi lâu, : “ vẻ hiểu một chút những gì . ”
Câu đó: Anh sinh để lình.