Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Từ khi biệt thự, mu bàn tay của Lăng Tiêu nổi lên mấy mụt nước và đỏ bừng cả lên.
Phùng Việt nhanh chóng lên xe: “Boss, đưa bệnh viện.”
Lăng Tiêu nhắm hai mắt , lạnh lùng mở miệng: “Không cần, nghĩ cách sắp xếp của chúng biệt thự lưng chừng núi.”
Ba, tại ba buộc con đối nghịch với ?
Đây là chuyện Lăng Tiêu nhất, nhưng bây giờ thể như .
Phùng Việt giật : “Vâng.”
Trên lầu biệt thự, Lăng Hoa Thanh ở cửa sổ xe của Lăng Tiêu từ từ rời , đáy mắt hiện sự lạnh lẽo.
Con của ông đổi, vì một phụ nữ mà cần ba …
Sau khi xe của Lăng Tiêu biến mất, Lăng Hoa Thanh buông rèm cửa sổ xuống tấm ảnh chụp chung bàn vi tính, miệng lẩm bẩm : “Tiêu Nhi, nếu con phản bội ba thì đừng trách ba nhẫn tâm.”
Ông cho phép, tuyệt đối cho phép Lăng Tiêu phản bội vì một phụ nữ, thậm chí là đối nghịch với ông .
An Lan nhốt trong phòng gào đến khàn giọng.
Khi Lăng Hoa Thanh đẩy cửa thì trông thấy An Lan hai mắt sưng đỏ đất, mặt tràn đầy tiều tụy.
Lúc trông thấy ông , An Lan lên từ đất, gương mặt tiều tụy mang đầy hận thù: “Thả Tu Nghi , nếu ông dám động cô thì sẽ c.h.ế.t mặt ông.”
Lăng Hoa Thanh quan tâm An Lan thấy c.h.ế.t sờn thế nào, chỉ lạnh lẽo bỏ một câu “Đi theo ” xoay rời .
An Lan vội vàng đuổi theo Lăng Hoa Thanh căn phòng giam giữ Thẩm Tu Nghi.
Thẩm Tu Nghi đất dựa lưng tường, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ già nua, giống như đột nhiên rút tất cả sinh lực, biến thành một bà già thoi thóp.
“Tu Nghi.” An Lan lòng như đao cắt, lập tức chạy về hướng Thẩm Tu Nghi.
Lăng Hoa Thanh liếc hiệu cho đám vệ sĩ trong phòng, hai vệ sĩ lập tức ngăn An Lan đưa bà đến một cái ghế.
Lăng Hoa Thanh đến mặt Thẩm Tu Nghi, khom nhặt ấm mặt đất lên.
Trên hành lang trải thảm, ấm rơi xuống đất vỡ tan, nhưng trong đó còn bao nhiêu.
Bên chân Thẩm Tu Nghi một con ch.ó con tắt thở.
Lăng Hoa Thanh đưa ấm cho vệ sĩ, vẫy tay gọi quản gia : “Điều tra rõ ràng ?”
“Tra rõ thưa Nhị gia.”
Quản gia bước nhanh lên , giao tài liệu trong tay cho Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh tài liệu trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ m.á.u me g.i.ế.c chóc: “Hóa là em gái của Thẩm Tu Niên – Thẩm Tu Nghi, còn tưởng là của Thẩm gia c.h.ế.t hết , ngờ còn cá lọt lưới, xem Hà Song việc sạch sẽ.”
Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm Lăng Hoa Thanh: “Ông g.i.ế.c cả nhà của , ông kết cục .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-danh-da-duoc-tong-giam-doc-cung-chieu/chuong-488.html.]
Lăng Hoa Thanh e dè mà lạnh: “Kết quả của như thế nào thì ai , nhưng kết quả của cô thì bi thảm.”
Vừa dứt lời, vệ sĩ tiến lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh tay còn của cô .
“A…” Tiếng kêu t.h.ả.m thiết đau đớn tràn từ miệng Thẩm Tu Nghi.
“Đừng đụng cô , đừng đụng cô …” An Lan liều mạng giãy dụa, rống la lên: “Lăng Hoa Thanh, ông tha cho cô , là bảo cô hạ độc trong , ông g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c .”
Lăng Hoa Thanh c.ắ.n chặt răng, hai bên mặt phình lên.
Ông đột nhiên bóp lấy cổ An Lan, sắc mặt âm trầm khủng bố: “Có bà nghĩ nỡ g.i.ế.c bà ? Thẩm Tu Niên, An Niên, bà dám dùng tên của gian phu để đặt tên cho con .”
Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà giãy dụa.
Càng giãy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng thẳng tay.
An Lan nhớ rõ suýt Lăng Hoa Thanh bóp c.h.ế.t bao nhiêu , đây là bài học kinh nghiệm rút từ nhiều .
“Muốn chết?” Quả nhiên, sức lực tay Lăng Hoa Thanh nới lỏng: “ sẽ để bà chết, nhưng con ả may mắn như bà.”
Vân Vũ
Lăng Hoa Thanh thu tay âm u về phía Thẩm Tu Nghi mặt đất.
Gương mặt đỏ bừng của An Lan lập tức trắng bệch , sợ hãi thét lên với Lăng Hoa Thanh: “Đừng động cô , nếu sẽ để ông hối hận.”
Lăng Hoa Thanh ngoảnh mặt ngơ lời cảnh cáo của An Lan, đưa tay nhẹ nhàng vung lên với vệ sĩ đang cầm ấm bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý gật đầu, lập tức nhanh chân về hướng Thẩm Tu Nghi, đưa tay bóp lấy cằm cô đổ nước .
Hai cánh tay của Thẩm Tu Nghi bẻ gãy nên sức phản kháng vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.
An Lan hai vệ sĩ khống chế mà điên cuồng kêu : “Đừng… Đừng… Tha cô , cầu xin các tha cho cô …”
tiếng kêu của An Lan cứu vãn gì, bà chỉ thể trơ mắt Thẩm Tu Nghi rót độc ngã xuống mặt , nôn từng ngụm m.á.u ngoài.
Lăng Hoa Thanh bóp lấy cằm An Lan, ép bà thẳng Thẩm Tu Nghi đang giãy dụa khi chết: “Xem kỹ , nhớ kỹ mùi vị cái c.h.ế.t , con ả c.h.ế.t bà đó, nếu nữa thì ả chính là kết cục của bà.”
“Tu Nghi… Tu Nghi…” An Lan thể Thẩm Tu Nghi co giật mặt đất mà thành tiếng: “Đừng… Cầu xin ông Lăng Hoa Thanh, xin ông mau cứu cô …”
Đương nhiên Lăng Hoa Thanh sẽ cứu cô , ông An Lan trơ mắt Thẩm Tu Nghi c.h.ế.t , chỉ như mới giải mối hận trong lòng ông , chỉ như bà mới nhớ lâu .
Rất nhanh Thẩm Tu Nghi nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc hấp hối, Thẩm Tu Nghi lộ vẻ mặt giải thoát với An Lan: “Phu nhân… Chiếu cố cho … Cho …”
Nói xong, cô vĩnh viễn nhắm mắt .
“Tu Nghi… Lăng Hoa Thanh g.i.ế.c ông…”
Cảm xúc của An Lan sụp đổ, mắt tối sầm xuống hôn mê bất tỉnh.
Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan lạnh lùng với vệ sĩ trong phòng: “Xử lý t.h.i t.h.ể sạch sẽ .”