Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-10-05 10:22:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, giơ tay lên, khi sắp đụng bả vai cô thì Thịnh Hoàn Hoàn né tránh.
Tay Đường Nguyên Minh dừng , thể cứng đờ chậm rãi thu tay : “Ăn chút gì , thấy sắc mặt em lắm.”
Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy vết bầm cánh tay của , ngẩng đầu mới phát hiện bên mặt trái sưng: “Anh và Lăng Tiêu đ.á.n.h ?”
Tối hôm qua khi cô rời , Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu vẫn về.
Đường Nguyên Minh trả lời mà xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn: “Đồ ăn sắp nguội , mau ăn , lát nữa em còn đến công ty.”
“Đừng đ.á.n.h trống lãng với em.”
Thịnh Hoàn Hoàn phiền, chuyện của công ty cô sứt đầu mẻ trán, cô sức lực ứng phó với họ nữa, hiện tại cô chỉ một lòng yên tĩnh, vì họ cho cô toại nguyện?
“Không vì em.” Đường Nguyên Minh giải thích: “Không đ.á.n.h vì em, ân oán giữa và liên quan gì đến em.”
“Thật sự liên quan đến em ?” Thịnh Hoàn Hoàn tin, cô nhấn mạnh với Đường Nguyên Minh: “Đừng trêu chọc Lăng Tiêu, em hai đ.á.n.h sống đ.á.n.h c.h.ế.t vì em, kết quả em thành hồng nhan họa thủy.”
“Sẽ .” Đường Nguyên Minh : “Em nghĩ nhiều quá Hoàn Hoàn, em cảm thấy và Lăng Tiêu giống dạng đàn ông giận dữ vì hồng nhan ?”
Không giống, họ là thương nhân khôn khéo ăn nhả xương.
Chuyện ngu xuẩn giận dữ vì hồng nhan phù hợp với phong cách việc của họ.
“Vậy ai đ.á.n.h thắng?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hỏi.
Đường Nguyên Minh sửng sốt, dường như ngờ Thịnh Hoàn Hoàn hỏi như , tiếp đó khóe miệng nhếch lên: “Em ai thắng thì đó thắng.”
Ván cờ của và Lăng Tiêu thắng bại, ai giai nhân quan tâm thì đó thắng.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán Lăng Tiêu cũng thắng thế , lẽ còn t.h.ả.m hại hơn Đường Nguyên Minh, tối hôm qua chỉ đem theo một thủ hạ, mà Đường Nguyên Minh hơn mười vệ sĩ.
“Hoàn Hoàn, A Minh, hai đứa dậy sớm như ?” Lúc giọng của Thịnh phu nhân truyền đến từ .
Thịnh Hoàn Hoàn đầu liền trông thấy Thịnh phu nhân ôm Tiểu Sam Sam tới, mặt mang theo ý vui mừng.
Thịnh Hoàn Hoàn tiện thêm nữa mà xuống ăn cơm với họ.
Tiểu Sam Sam vẻ thích Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô thì y y nha nha , lúc thì mút ngón tay, lúc thổi bong bóng, trông cực kỳ đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Sam Sam, tất cả bực bội của Thịnh Hoàn Hoàn đều tiêu tán, nhịn ôm cô bé qua trêu chọc hôn hít.
Đường Nguyên Minh thấy nụ như một đứa trẻ của Thịnh Hoàn Hoàn thì ánh mắt càng dịu dàng, chỉ phụ nữ mắt mới cho ngôi nhà và hạnh phúc mà .
Lăng Phủ.
Lăng lão thái thái và hai đứa cháu đang chuẩn dùng cơm.
Ngôi nhà quạnh quẽ trở nên náo nhiệt một cách hiếm hoi, ấm áp như nắng sớm bên ngoài, tâm tình của Lăng lão thái thái nên sắc mặt cũng hồng hào lên mấy phần.
Vân Vũ
“Bạch quản gia, ông gọi Tiêu Nhi nữa xem, giờ nó còn xuống?” Lão thái thái xong thì Lăng Tiêu xuất hiện hành lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-danh-da-duoc-tong-giam-doc-cung-chieu/chuong-444.html.]
Trông thấy Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái lập tức hỏi Bạch quản gia: “Hôm nay Hoàn Hoàn thi lúc mấy giờ?”
Hôm nay Thiếu phu nhân thi đấu, lão thái thái chuyện .
Bạch quản gia ngầm hiểu mà : “Hôm nay Thiếu phu nhân thi, ngày mai mới .”
Lão thái thái “A” một tiếng lập tức : “Ngày mai? Vậy là ngày cuối cùng ?”
Bạch quản gia gật đầu: “ , ngày mai sẽ là trận chung kết.”
Lúc Lăng Tiêu đến gần, Lăng lão thái thái về phía hai đứa cháu khác mà hỏi: “Tích Nhi, Thiên Vũ, ngày mai hai đứa đến hiện trường xem thi đấu ?”
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ phụ kỳ vọng mà gật đầu lia lịa.
Lão thái thái hài lòng, bà về phía Bạch quản gia: “Vậy , ông đặt mấy tấm vé giúp chúng .”
Bạch quản gia : “Vâng.”
Kỳ thật ông sớm đặt vé , còn là vị trí nhất.
Lão thái thái lập tức về phía Lăng Tiêu, vẻ tùy ý mà hỏi: “Tiêu Nhi, ngày mai cháu rảnh , cả nhà chúng cùng xem tranh tài ?”
Lăng Tích và Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt sạch sẽ ngây thơ, mong đợi Lăng Tiêu.
Sau đó, Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời một câu: “Không rảnh.”
Đám : “…”
Thật mất hứng!
Lăng lão thái thái bắt đầu bất mãn chỉ trích: “Cháu bận đến mức thời gian xem thi đấu với luôn ? Nói chừng ngày nào đó bộ xương già thể động đậy nữa, nhân lúc bây giờ bà còn , cháu với bà nhiều hơn ?”
Lăng Tiêu: “… Không .”
Lão thái thái sắp ảnh hậu nhập .
Lăng Tiêu lẳng lặng bà biểu diễn, quả nhiên lão thái thái thất vọng, chỉ thấy bà rũ xuống rơi lệ phàn nàn: “Bà ngay mà, công việc của cháu còn quan trọng hơn bà, cũng đúng thôi, bà già nửa c.h.ế.t nửa sống đáng để cháu lãng phí thời gian quý giá.”
Bạch quản gia tham dự : “Lão thái thái, bà đừng , thiếu gia thương bà mà.”
Lão thái thái lắc đầu, Lăng Tiêu mà rơi nước mắt: “Bà chỉ nhân lúc còn , các cháu có thể chung với bà một thời gian thôi, ngờ chỉ một mong đơn giản như mà cháu cũng chịu, tương lai bà già nữa chẳng cháu còn chẳng thèm liếc bà một cái ?”
Thấy thái độ của Lăng Tiêu bắt đầu buông lỏng, lão thái thái càng thương tâm khổ sở: “Sao cháu thể nhẫn tâm với bà như ? Sao mà bà đáng thương như thế… Nhớ khi cháu còn bé ăn cái gì thì hơn nửa đêm bà nội cũng thức dậy nấu cho cháu, hiện tại bà chỉ nguyện vọng nho nhỏ như mà cháu cũng chịu. . .”
“Cháu ?” Lăng Tiêu thể nhịn nữa mà cắt ngang biểu diễn của lão thái thái.
Lăng lão thái thái lập tức mây tạnh trăng sáng, nhận lấy cái khăn Bạch quản gia đưa tới tao nhã chùi nước mắt mặt và : “Quyết định như , ngày mai cả nhà chúng cùng xem thi đấu.”
Bà tạm ngừng kinh hô lên: “Tiêu Nhi, mặt cháu ?”
Lúc bà hết ảnh hậu nhập, chỉ lo biểu diễn nên phát hiện vết thương mặt Lăng Tiêu.