Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều - Chương 269: Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu

Cập nhật lúc: 2025-09-29 06:41:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày lên, đòi mắt xinh chợt loé: “Anh cũng thông minh, , một lời định.”

Thịnh Hoàn Hoàn nán nữa mà giơ chìa khoá xe trong tay về hướng Lý Vệ Lâm: “Lý , ngại cho mượn xe chạy hai ngày chứ?”

Kỳ thật cô khá mê cảm giác đua xe trong gió , nhưng gần đây cô bận, cơ hội lái xe, mượn hai ngày là sửa xong vết trầy xe máy trả cho .

Lý Vệ Lâm vốn còn đưa Thịnh Hoàn Hoàn trở về đế mượn cơ hội để lấy mặt mũi mất , nhưng hiện tại dáng vẻ thèm của Thịnh Hoàn Hoàn, đành lòng lời từ chối: “Cô cầm , lái cấn thận một chút.”

“Được, cảm ơn.” Thịnh Hoàn Hoàn khách sáo mà đội mũ rời .

Lý Vệ Lâm bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, thật lâu thể hồn, lòng bàn tay như còn vươn vấn nhiệt độ của cô, thì eo phụ nữ mềm và mảnh như thế.

Lý Vệ Lâm nữ thần yêu thầm, ngặt nổi nữ thần chướng mắt , cho nên mãi đến hiện tại vẫn là xử

nam.

Xúc cảm Thịnh Hoàn Hoàn để trong lòng bàn tay tâm trạng nhộn nhạo lâu, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, mới “Phun” một ngụm, rời khỏi nơi đó.

Thịnh Hoàn Hoàn đến bệnh viện khác thăm Thang Nguy, bụng ông trúng một phát súng, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời nên nhặt về cái mạng. Hơn nữa ông may mắn hơn Mộ Tư, viên đạn b.ắ.n trúng chỗ hiểm.

Thịnh Hoàn Hoàn bảo ỏng an tâm dưỡng thương, đồng thời tờ chi phiếu cho ông xem như bồi thường.

Sau khi từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn đến Thịnh Thế.

Lúc đa công nhân tan tầm, chỉ một vài tăng ca, Tống Chí Thượng đang chờ cò ở văn phòng.

Công việc tồn đọng một ngày thể tránh , nếu những lão già mượn đề tài để kiếm chuyện buổi họp sáng ngày mai, thật vất vả cô mới định cục diện, tuyệt đối thể để nó mất khống chế nữa.

Cũng may Tống Chí Thượng ở một bên chỉ điểm, xử lý cũng thuận buồm xuôi gió.

Trong màn đêm, chiếc Lamborghini màu bạc chậm rãi chạy Lăng Phủ, phía mấy chiếc xe vệ sĩtính năng cao theo, hầu Lăng Phủ đều đây là chủ nhân Lăng Tiêu trở .

Phòng bếp bắt đầu việc lu bù, đám hầu cũng bắt đầu bận trộn.

Lamborghini dừng , Bạch quản gia tiến lên mở cửa xe, đám hầu khom lưng chào, trăm miệng một lời: “Thiếu gia.”

Trước cảnh ngày nào cũng lặp ở Lăng Phủ. Sau Lăng Tiêu ngại những lễ nghi đó phức tạp vò dụng nên bảo Bạch quản gia miễn trừ, chỉ khi nào khách khứa hoặc là ngày hội quan trọng thì Bạch quản gia mới chú trọng.

“Chuyện gì ?” Lăng Tiêu vui nhăn mày .

Nhiều ồn ào như thế đầu phát đau.

Bạch quản gia thấp giọng : “Lão thái thái , thể bỏ qua lễ nghi gia tộc, bằng hầu sẽ mất quy tắc.”

“Nếu là ý của bà nội thì tuỳ bà !”

Lão thái thái lớn tuổi, tính tình chịu yên.

Lăng Tiêu ném áo khoác cho Bạch quản gia, đôi chân thon dài trong phủ, tháo nút tay áo, hỏi tình hình trong nhà.

Bạch quản gia theo sát phía Lăng Tiêu: “Lão thái thái bận rộn cả ngày để bố trí phòng cho tiểu thư, tiểu thư thì yên tĩnh, nhưng thật vui mừng, điều…”

Lăng Tiêu dừng bước, đầu ông.

Tiếp theo Bạch quản gia hết lời: “ phu nhân chuyện của tiểu thư, tới một ngày, dáng vẻ thì mấy ngày nay cũng trong phủ.”

An Lan…

Vẻ mặt Lăng Tiêu chút phức tạp, đó khôi phục lạnh nhạt: “Đã biet.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-danh-da-duoc-tong-giam-doc-cung-chieu/chuong-269-anh-hai-tich-nhi-nho-chi-dau.html.]

Đến gần phòng khách to lớn, Lăng Tiêu liếc một cái liền thấy mấy phụ nữ sô pha, An Lan bên cạnh Tích Nhi, cẩn thận chải tóc cho cô, hai mắt rươm rướm nước mắt, còn tỏa hào quang tình thương của .

Lăng Tiêu cảm thấy buồn , từ nhỏ đến lớn bao giờ cảm nhận chút tình thương của nào bà. Hiện giờ thấy An Lan dùng dáng vẻ chăm sóc Tích Nhi, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy dối trá.

“Tiêu Nhi, rốt cuộc con cũng trở .”

Lăng lão thái thái phát hiện Lăng Tiêu đầu tiên, quan tâm mà tới chỗ : “Sao bây giờ mới trở về, nhất định đói lả , bà nội bảo phòng bếp vài món con thích ăn, mau rửa tay !”

Nhìn xem, đây mới là sự quan tâm của nhà, An Lan còn tên một món ăn thích!

Vân Vũ

“Con trai, con trở .”

Nghe thấy giọng của An Lan, bước chân Lăng Tiêu tạm lấy một giây.

An Lan bóng dáng của Lăng Tiêu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, miệng : “Đứa nhỏ , vẫn lễ phép như thế.”

Cuối cùng Lăng Tiêu cũng xuống, liền thấy An Lan dùng giọng điệu như hiến vật quý mà gọi tên : “Tiêu Nhi, con thấy em gái tròng giống con .”

An Lan và Tích Nhi ở đối diện Lăng Tiêu, mà bên cạnh Lăng Tiêu lượt là Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái.

Lăng lão thái thái cũng vui mừng : “Hai em tụi nó thật sự giống , chờ Tích Nhi của chúng trị mặt xong thì nhất định là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Lúc lão thái thái còn tối hôm qua Lăng Hoa Thanh trúng đạn, bà vần đắm chìm trong niềm vui nhận cháu gái, mặt hồng hào, khí sắc .

Lăng Tiêu gương mặt to bằng bàn tay của Tích Nhi, mái tóc dài đến thắt lưng của cô An Lan cột lên, gương mặt tinh xảo lành lặn lộ .

Nhìn kỹ sẽ phát hiện Tích Nhi ngũ quan xinh , đặc biệt là hai mắt, sạch sẽ trong trẻo như thể gột rửa linh hồn con .

Tích Nhi đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, cái bớt màu đỏ tươi trán vẻ đặc biệt chói mắt.

Trên mặt Lăng Tiêu lộ một tia dịu dàng ôn hoà hiêm : “Tích Nhi thật sự xinh .”

Được Lăng Tiêu khen, Tích Nhi kinh ngạc mừng rỡ: “Anh hai, thật sự cảm thấy Tích Nhi xinh ?”

“ừ.” Lăng Tiêu gật đầu: “Anh dối.”

Cậu nhóc bên cạnh Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ thể chứng minh Lăng Tiêu bao giờ dối.

Tích Nhi thực vui vẻ, đó tự ti che nửa bên mặt mọc đầy đốm đỏ của : “ mà mặt Tích Nhi giống .”

An Lan đau lòng mà an ủi: “Đó là vì mặt Tích Nhi thương, chờ Tích Nhi trị hết thì sẽ trở nên càng xinh .”

Lăng Thiên Vũ gật đầu.

“Thì là thế.” Tích Nhi nhẹ nhàng thở , trong mắt hiện ý , đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt yêu thích.

Lăng lão thái thái hận thể nâng niu đứa cháu gái lòng bàn tay.

Nhìn hình ảnh ấm áp như , dì Hà đột nhiên đỏ mắt.

Đồ ăn bưng lên, Tích Nhi ăn một chút liền hết ăn, dày cô quen ăn ít, hôm nay ăn phong phú cả ngày, còn dung ít điểm tâm ngọt, dày khó tiêu

Lão thái thái vội hỏi: “Tích Nhi, con ăn?”

Tích Nhi chống đôi tay lên khuôn mặt nhỏ, buồn mà về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu”

Không khí bàn cơm lập tức đổi, mấy ánh mắt cùng về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy như thấy, vẫn thong dong thản nhiên mất ưu nhã ở đó ăn cơm.

 

Loading...