Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều - Chương 257: Phải không? Tôi xem ai dám động vào cô ấy
Cập nhật lúc: 2025-09-27 16:32:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng dựa tường, vẻ bình tĩnh thản nhiên, mặt trừ dấu bạt tay thì chút chật vật nào.
Trần Vân Phàm thấy dáng vẻ của cô thì khó chịu. Gã thấy Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi run rẩy, cô chật vật chịu nổi, cô quỳ xuống đất xin tha. Mà như bây giờ, lòng tóc vô thương ở chỗ , còn dám lơ gã.
Đồng tử Trần Vân Phàm co rụt , kéo lấy tóc Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt làn da trắng nõn của cô: “Bình tĩnh là cho rằng Mộ Tư thế cứu mày?”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh gã, lời nào.
Trân Vân Phàm siết cằm cô, âm u biến thái : “Tao cho mày , cho dù Mộ Tư tới thì cũng chỉ dâng đầu , đêm nay ai cứu mày.”
“Phải , chỉ dựa vài tên các ?” Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ khinh miệt mà lắc đầu: “Tao tin, vài mà Mộ Tư thương, mày cũng quá coi thường .”
“Không tin?”
Trần Vân Phàm nhếch miệng lên, đặc biệt cuồng vọng tự đại, Thịnh Hoàn Hoàn như một con kiến sắp chết: “Được, tao cho mày xem rốt cuộc tụi tao bao nhiêu .”
Nói xong, tay Trần Vân Phàm dùng chút lực, bắt lấy đầu tóc Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lê cô khỏi mặt đất, duỗi tay đẩy cửa sổ ấn mặt cô lưới sắt.
“Thấy , tụi tao mai phục bên ngoài hai mươi , trong tay ai cũng vũ khí, Mộ Tư tới thì chỉ đường chết.”
Nhìn theo hướng Trần Vân Phàm chỉ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy mai phục ở bên ngoài, hoặc dựa hoặc hoặc , còn vài điểm đỏ của tàn t.h.u.ố.c đang sáng lên.
Tản mạn như thế hẳn là mấy tên còn đồ lấy tiền việc.
Đương nhiên, trong đó cũng thế tội phạm g.i.ế.c như ma.
“Trần .” Giọng nghiêm khắc của Mộ Thành chu truyền đến, thể hiện ông đang vui.
Trần Ván Phàm kéo Thịnh Hoàn Hoàn về đóng cửa sổ , cúi đầu hỏi bên tai cò: “Hiện tại thấy rõ ?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên một tia sắc bén, đó lộ vẻ mặt sợ hãi: “Anh họ, xin thả em , chúng là em quan hệ huyết thống!”
Thấy rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng bắt đầu sợ hãi mà cầu xin , Trần Vân Phàm cảm thấy vui sướng, âm trầm : “Nguyên nhân là vì quan hệ huyết thống nên chơi mới càng kích thích, ?”
Tay Trần Vân Phàm sờ lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tham lam vuốt ve làn da tinh tế non mịn của cô: “Gương mặt tinh xảo như thế, dáng như mà chỉ để hai thằng Mộ Tư và Lăng Tiêu hưởng thôi thì uổng lắm.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn tê dại, cảm thấy thật buồn nôn, cô mặt , cố nén xúc động phun nước miếng lên mặt gã mà mở miệng: “Anh…”
“Câm miệng, ai là mày.”
Mặt Trần Vân Phàm lập tức biến đổi, kéo cô đến mặt nghiến răng nghiến lợi : “Nếu con tiện nhân thì ba tao nhốt tù, tao cũng cắt mất…”
Trần Vân Phàm đau lòng mấy chữ , càng dùng sức kéo tóc Thịnh Hoàn Hoàn, giống như hận thể lột luôn da đầu cò : “Đều tại mày, đều là do tiện nhân hại tao.”
Thiên Đạo luân hồi, dù tù là thiến, đều là cha con các trừng phạt đúng tội.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô quá quen thuộc với tiếng bước chân , là Mộ Tư tới.
Cô run bần bật, sợ hãi an ủi Trần Vân Phàm: “Anh họ, nén bi thương , thằng em mất còn mọc , mạng còn thì hết thật đó.”
Phốc…
Vài tiếng cơ hồ đồng thời vang lên.
Thằng em mất còn mọc ?
Cô nghĩ là con nít răng ?
Nếu cô gái ngu ngốc thì đang cố ý chơi Trần Vân Phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-danh-da-duoc-tong-giam-doc-cung-chieu/chuong-257-phai-khong-toi-xem-ai-dam-dong-vao-co-ay.html.]
“Con tiện nhân , mày còn dám chơi tao.”
Trần Vân Phàm trừng mắt lớn, hận thể bầm thây Thịnh Hoàn Hoàn thành vạn mảnh: “Tao cho mày , chờ Mộ Tư tới thì tao sẽ cho bên hai tên đàn ông xí ngoài cưỡng gian mày ngay mặt Mộ Tư.”
“Phải ? Tao xem ai dám động cô .”
Giọng Mộ Tư truyền đến từ ngoài cửa, vẫn ôn nhuận, mang theo sự cứng rắn giận uy.
Người trong nhà đều hẹn mà cùng về hướng Mộ Tư, chỉ thấy mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, nhiễm chút phong trần, tay cầm cây gậy Thịnh Hoàn Hoàn tặng cho mà bước từng bước một phòng.
Căn phòng vốn rộng lắm vẻ càng nhỏ hẹp vì Mộ Tư xuất hiện, mang đến cho một cảm giác áp lực khó thế hô hấp. Cây gậy trong tay dùng như quyền trượng vương giả.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn thiết kế cây gậy , cô liền đặc biệt thích hợp với Mộ Tư, hiện giờ xem ánh mắt cò tồi, thật sự hợp với khí chất của .
“Rốt cuộc mày cũng tới.”
Mộ Thành Chu đứa cháu trai hồi lâu gặp mắt, thể thừa nhận, thằng trai của ông thật sự ưu tú, ưu tú đến mức đô’ kỵ!
Tựa như hai lúc , cái gì cũng đè đầu thắng ông . ưu tú đến mấy thì , cuối cùng còn ông chiến thắng?
Hiện giờ thằng con hai cũng sẽ c.h.ế.t trong tay ông .
“Thả cô , để ông tuỳ ý xử lý.” Mộ Tư một câu vò nghĩa, trực tiếp thẳng vấn đề.
“Ha ha ha ha… Tính cách mày hợp khẩu vị của chú.” Mộ Thành Chu to, đó ý vụt tắt: “ tao bỏ qua cho ai trong mày và Thịnh Hoàn Hoàn cả.”
Vân Vũ
Vừa xong, cánh cửa đột nhiên “Phanh” một tiếng khóa từ bên ngoài.
Mộ Thành Chu bỗng thẳng, chỉ s.ú.n.g Mộ Tư: “Quỳ xuống.”
Mộ Tư như thây, ánh mắt về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Vân Phàm nắm chặt tóc Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẩn rên một tiếng, bình tĩnh vững vàng.
Khi Mộ Tư về phía cô, Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm gật đầu với .
Ánh mắt Mộ Tư chỉ đảo qua Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên đám Mộ Thành Chu chú ý.
“Tao kêu mày quỳ xuống.” Mộ Thành chu một câu, chỉ thẳng s.ú.n.g mày Mộ Tư.
Tên khỉ ốm thấy Mộ Tư thờ ơ thì lập tức hùng hổ phóng tới, nâng chân lên đá mạnh cẳng chân của Mộ Tư: “Anh Mộ kêu mày quỳ xuống…”
“Phanh” một tiếng vang lên, tên khỉ ốm gần như bay lên, lưng đập ván cửa phía Mộ Tư, thể ngã xuống đất, đau đớn mà co , khóe miệng đổ máu, bò dậy nổi nữa.
Quá nhanh, bọn họ căn bản thấy rõ Mộ Tư tay như thế nào.
Tên béo vốn hùng hổ như khỉ ốm lập tức ngừng tại chỗ, dáng vẻ t.h.ả.m thương của khỉ ốm, cổ gã khỏi rụt rụt, cũng dám lẽn phía .
“Mày tìm đường chết.” Mộ Thành Chu phản ứng lập tức nổ s.ú.n.g về hướng Mộ Tư.
“Phanh” tiếng s.ú.n.g cắt qua đêm yên tĩnh, kinh động đám chim chóc trong rừng cây.
Viên đạn b.ắ.n sượt qua vai Mộ Tư, để một vết máu.
Mộ Tư phản ứng nhanh chóng, đầu tiên mà tránh chỗ hiểm, đồng thời dùng cây gậy quất thật mạnh lên cổ tay Mộ Thành Chu.
Tay Mộ Thành Chu ăn một gậy, ngón tay mất khống chê’ “Phanh” một tiếng, viên đạn b.ắ.n ngay mặt khỉ ốm, vỏ đạn đập mặt gã , dọa gã run lên bần bật!