Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều - Chương 133: Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu nhốt vào hầm giam

Cập nhật lúc: 2025-09-26 05:31:44
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi kết hôn tới nay, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn mật thể đếm đầu ngón tay, nào Lăng Tiêu cũng tẻ ngắt kết thúc hứng thú trong sự sợ hãi và cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu tiếng hít thở hỗn độn của , độ nóng trong mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia tức giận, tiếp theo duỗi tay đấy cò .

Phía lưng Thịnh Hoàn Hoàn đánh bồn tắm, đau đớn nhăn mày , cô mở to mắt hạnh mơ màng, hoang mang , hô hấp cô đang bất , mặt ửng đỏ quyến rũ mê , hiến nhiên cũng động tình.

Nhìn cò gái mặt như đào hoa mắt, Lăng Tiêu duỗi tay bóp lấy cằm cò, lầm bầm như tiếng nỉ non: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cò bản lĩnh gì mà bọn họ nhớ mãi quên.”

Thịnh Hoàn Hoàn hiếu, bất mãn kháng nghị: “Lăng Tiêu, véo đau.”

Ngón cái của Lăng Tiêu mơn trớn mòi đỏ của cò, giọng mang theo lạnh sởn tóc gáy: “Biết đau thì vì học ngoan?”

Dứt lời, Lăng Tiêu lên, nhanh ngoài.

Vinson còn quỳ gối ngoài cửa, tóc mái thật dày che khuất ngũ quan thanh tú và đôi mắt lạnh nhạt của .

Lăng Tiêu mặt , từ cao xuống, câu nào mà chỉ trầm mặc .

Thân thể Vinson cứng đờ, đáy mắt tăng thêm một tia cung kính: “Xin Lăng thiếu trừng phạt.”

Lăng Tiêu : “Trừng phạt, sai cái gì mà cần trừng phạt?”

Vinson rũ đầu càng thấp: “Làm lạc mất thiếu phu nhân là tòi thất trách, càng nên động lòng trắc ẩn với thiếu phu nhân, phản kháng mệnh lệnh của Lăng thiếu.”

Lăng Tiêu mang đầy lạnh, hiện giờ khí thế trở nên càng lạnh lẽo sắc bén: “Cậu theo tòi nhiều năm như thế, đầu tòi thất vọng là vì một cô gái.”

Vinson trầm mặc một lát : “Lăng thiếu, thiếu phu nhân giống những cò gái khác, cò đáng tôn trọng.”

“Cậu nể phục cỏ ?”

Vinson phủ nhận: “ .”

Nghe câu trả lời, đôi mõi hồng nhạt của Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên, đánh giá Vinson hồi lâu mới mở miệng : “Cậu chỉ đơn giản là động lòng trắc ấn.”

Vinson lập tức biến sắc, quỳ xuống đất, đôi tay dán mặt đất: “Lăng thiếu hiểu cho, Vinson tuyệt đối dám suy nghĩ an phận với thiếu phu nhân, về sẽ xảy chuyện như hòm nay nữa.”

Lăng Tiêu lạnh một tiếng, chằm chằm Vinson hồi lâu mới mở miệng: “Thỏi, trở vị trí ban đầu của !”

Vinson giật , đó cung kính : “Thưa .”

Tiếp theo Vinson lên, rời khỏi Lăng gia, kể từ hôm nay, nhiệm vụ bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn kết thúc.

Sau khi Vinson rời , Lăng Tiêu gọi Bạch quản gia tới dặn dò ông mấy câu, Bạch quản gia xong thì sắc mặt trầm xuống: “Thiếu gia, tuyệt đối !”

Lăng Tiêu lạnh nhạt ông, giận oai: “ồng cũng giống như Vinson?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “ dám.”

Lăng Tiêu : “Đêm nay ông tự theo ý , so đo với ông, nhưng cho phép thứ hai”

Bạch quản gia “Vâng”, chờ Lăng Tiêu về phòng mới dẫn hầu .

Hầu gái tìm Thịnh Hoàn Hoàn trong bồn tắm, cò bồn tắm ngủ đến mơ mơ màng màng, quần áo vẩn ướt.

Bạch quản gia thấy thì càng lo lắng. Thiếu phu nhân vốn bệnh nặng mới khỏi, thể chịu sự lạnh lẽo trong hầm giam, nếu như chỉ sợ sẽ để bệnh ngầm.

Phụ nữ sợ nhất là lạnh, hỏng cơ thể thì mang thai cũng khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-danh-da-duoc-tong-giam-doc-cung-chieu/chuong-133-thinh-hoan-hoan-bi-lang-tieu-nhot-vao-ham-giam.html.]

Lăng Tiêu hiểu và cũng để bụng chuyện đó, nhưng Bạch quản gia suy xét đến nhiều thứ, vì thế ông mạo hiếm trừng phạt mà bảo hầu gái tìm quần áo sạch sẽ tới cho cô mới đưa cô xuống hầm giam.

Vừa đấy cửa sắt nặng nề thì lạnh ập mặt, mang theo một mùi mốc và bụi đất nhiều năm thấy ánh mặt trời.

Bạch quản gia nhăn mày , bảo dẩn Thịnh Hoàn Hoàn .

Người hầu dám hỏi cái gì, các cô càng Thịnh Hoàn Hoàn sai cái gì, vì nhốt ở hầm giam, chỉ cảm thấy thương cho cô.

Đây tầng hầm bình thường, nó sâu.

Nghe vùng là núi, chủ đầu tư đào vài bộ xương cốt đất, khi hầu xuống hầm lấy rượu một ít tiếng động cổ quái truyền đến, chung vài mới dám bước xuống.

Hầm giam âm u ấm ướt, thể tưởng tượng phía tầng hầm khủng bố đến mức nào, căn bản ai tới.

Sau khi bỏ Thịnh Hoàn Hoàn đó, hai hầu liền theo sát Bạch quản gia rời , dám đầu một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn là đông lạnh tỉnh , khi tỉnh thì phát hiện đang mặt đất lạnh lẽo, sắp đòng cứng.

Cô co ro thể , ý thức an cô bất chấp nghi vấn trong đầu, bắt đầu đánh giá cảnh xung quanh, đó sắc mặt trắng bệch.

Đây là một hầm giam, trừ một cái giường sắt thì còn gì cả.

Hầm giam cửa, chỉ từng thanh sắt dựng mặt cô. Khi bên ngoài, hành lang tối tăm sâu hút điểm cuối, hai bên hành lang là từng gian hầm, giống y như hầm giam cổ đại.

Đây là nơi nào?

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, co rút thể một góc, lúc di chuyển cò phát một ít tiếng vang, chúng phóng đại vỏ hạn trong gian trống vắng tối tăm, thật lâu vẫn quanh quẩn bên tai, sự trống trải cực độ khí đặc biệt âm trầm khủng bố.

Lá gan của Thịnh Hoàn Hoàn nhỏ, nhưng lúc cả trái tim đều bắt đầu căng thẳng.

Trên cái gì, quần áo cũng đổi, tuy rằng mặc áo khoác, nhưng khí âm u cứ luồn đùi cô, cò cảm thấy sắp đông cứng.

Rõ ràng là mùa hè, vì nơi lạnh như thế?

Thịnh Hoàn Hoàn nỗ lực bình tĩnh , hồi tưởng ký ức cuối cùng, nhưng chỉ nhớ uống rượu với đám Nam Tâm ở quán bar, đó mở mắt liền ở chỗ .

Vân Vũ

Đây là nơi nào, ai đưa cô tới nơi , trong lúc đó xảy chuyện gì, cô gì cả.

chằm chằm quần áo , dần dần bình tĩnh .

Đây là quần áo cô mang đến từ Thịnh gia, đặt trong phòng quần áo phòng ngủ chính, hiện tại cô.

Cho nên, cô đang ở tầng hầm Lăng gia?

Từ khi gả Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn bao giờ bước xuống tầng hầm, càng phía hầm ngầm còn một hầm giam.

Nhiều hầm giam như thế, càng nghĩ càng thấy ớn.

Bên ngoài đồn đãi là ác ma m.á.u lạnh tàn bạo, cô vẫn luôn cảm thấy hẳn đáng sợ như lời đồn, nhưng hiện tại xem là cô sai .

hiếu Lăng Tiêu chút nào, đàn ông còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Thịnh Hoàn Hoàn thực lo lắng, cô phạm gì, vì Lăng Tiêu ném hầm giam, hơn nữa điện thoại, cách nào liên hệ với , cũng thể liên lạc với bên ngoài.

Cô thực động, cô lúc nào mới tiến . Cô cũng hiện tại là lúc nào, điều duy nhất thể chỉ chờ đợi.

Cô kéo chặt quần áo , cố gắng co áo khoác, dù chân dép lê, nhưng lạnh vẫn chui từ lòng bàn chân, tràn , lạnh đến phát run.

 

Loading...