Cô vợ của sĩ quan - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:26:44
Lượt xem: 90
Trân Trân vừa làm cơm vừa ngâm nga trong lòng, cả người như chú chim nhỏ vừa mới biết đập cánh.
Gần đây Thị Hoài Minh luôn vô tình bị nụ cười trong lúc lơ đãng của Trân Trân thu hút, đồng thời anh có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc giản dị của cô, trong lòng cũng sẽ theo đó mà sinh ra một loại cảm giác đơn giản, mộc mạc, năm tháng yên bình.
Được nhiễm niềm hạnh phúc giản dị này trong chốc lát, anh mở miệng hỏi Trân Trân: "Buổi chiều Lý Sảng dẫn em theo làm gì?"
Nghe Thị Hoài Minh hỏi như vậy, Trân Trân quay đầu lại, liếc nhìn anh một cái rồi cười nói: "Chị dâu Lý Sảng lấy đĩa hát của nhà chị ấy cho em nghe cả một buổi trưa, còn cho em uống cà phê, kể cho em nghe rất nhiều chuyện thú vị."
Thị Hoài Minh ở bên cạnh nhìn cô, hỏi tiếp: "Nghe được bài gì rồi?"
Trân Trân bận làm cơm, trong giọng nói tràn đầy ý cười: "Nghe được rất nhiều bài hát, nhưng em thích nhất là bài "Nghe mẹ kể những câu chuyện xưa", bọn em ngồi bên đống thóc cao nghe mẹ kể chuyện xưa."
Lời bài hát này là do Trân Trân đọc.
Cô dùng ngữ điệu ấm áp, Thị Hoài Minh có thể thấy được cảnh tượng đó thông qua giọng nói của cô.
Đây cũng là cảnh tượng anh từng có trong ký ức, vào ngày thu hoạch vụ thu ở bên cạnh đống lúa nghe mẹ kể chuyện xưa.
Anh nhìn nửa gò má Trân Trân đến ngẩn ngơ.
Thấy anh không nói nữa, Trân Trân xoay đầu lại nhìn anh, đúng lúc đụng phải ánh mắt của anh. Hai ánh mắt đụng phải nhau, Thị Hoài Minh cũng không dời mắt, tim Trân Trân không có tiền đồ đập thình thịch hai lần.
Không biết đột nhiên Thị Hoài Minh nhìn cô như vậy làm gì.
Trân Trân do dự một chút lên tiếng hỏi: "Anh ba, anh sao vậy?"
Thị Hoài Minh hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt đáp lại Trân Trân một câu: "Anh nhớ mẹ."
Nghe anh nói như thế, Trân Trân cũng nhớ Chung Mẫn Phân sau đó lại nghĩ đến mẹ ruột của mình.
Đời này không thể thấy mẹ ruột nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Chung Mẫn Phân, vậy nên Trân Trân nói với Thị Hoài Minh: "Đợi đến khi anh có kỳ nghỉ thăm người nhà, chúng ta cùng nhau về quê thăm mẹ. Hoặc là chờ sức khỏe của bà tốt hơn chút chúng ta gọi bà đến thành phố."
Thị Hoài Minh gật đầu: "Được."
Anh vốn muốn để Chung Mẫn Phân cùng đến thành phố, không ngờ bà không cùng đi với Trân Trân đến.
Đợi đến khi thuận tiện, tự nhiên cũng muốn gọi bà đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-97.html.]
Quê nhà cũng xem như đề tài chung lớn nhất giữa Trân Trân và Thị Hoài Minh.
Nói đến người và việc ở quê hai người cũng hàn huyên nhiều hơn vài câu.
Chủ yếu là Trân Trân nói với Thị Hoài Minh vài chuyện xảy ra ở nhà nông thôn trong vòng năm năm anh không có ở đó.
Đa phần là nói những chuyện vụn vặt, không phải mấy chuyện nhà thì là mấy chuyện liên quan đến đất đai.
Mà mấy ngày Trân Trân lên thành phố, Thị Hoài Minh và người trong nhà cũng định kỳ gửi thư từ qua lại.
Trong nhà vẫn không xảy ra việc lớn gì, cuộc sống hàng ngày vẫn là dáng vẻ ban đầu kia. Thôn trang nhỏ ngày qua ngày, năm này qua năm khác dường như cũng không có gì thay đổi, vẫn là vùng đất đầy nắng kia. Mọi người làm nông dân, chuyện lớn nhất trong cuộc sống chính là gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vụ thu.
Ngày đó của Trân Trân trôi qua rất phong phú rất thỏa mãn.
Cơm nước xong thì trở về phòng thoải mái đi một vòng, cô ngồi vào bàn viết chữ lấy đồ buổi sáng mua ra xem, nhìn vào gương thử cái kẹp tóc, mang giày da vào chân đi qua đi lại mấy lần, trong lòng càng vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi mang thử giày da nhỏ và cất chúng đi Trân Trân đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Buổi sáng trước khi ra ngoài cô đã nói với Ngô Đại Phượng lúc trở về sẽ đi sang chơi với cô ta, kết quả cả ngày hôm nay cô không đi tìm Ngô Đại Phượng.
Nhớ tới việc này, Trân Trân nói với Thị Hoài Minh một tiếng rồi lại đi tới nhà Ngô Đại Phượng một chuyến.
Lúc này nhà Ngô Đại Phượng cũng đã ăn cơm tối xong, lão Chu dẫn bốn đứa trẻ đi đến thao trường hoạt động gân cốt, Trân Trân cùng Ngô Đại Phượng may vá, ngồi một chỗ với cô ta rồi trò chuyện.
Ngô Đại Phượng tò mò hỏi Trân Trân: "Cả nửa buổi chiều em qua chỗ Lý Sảng làm gì vậy? Chị thấy em và cô ta ngồi trong phòng uống nước, còn nghe thấy trong phòng có người hát, ai đang hát vậy?"
Buổi chiều cô ta muốn tìm Trân Trân trò chuyện thì thấy cô ở nhà Lý Sảng nên không tìm nữa.
Nghe Ngô Đại Phượng hỏi như vậy, Trân Trân dĩ nhiên là kể cho cô ta nghe chuyện buổi chiều một lần.
Ngô Đại Phượng nghe xong cũng cảm thấy mới mẻ ngạc nhiên, nhìn Trân Trân nói: "Trên đời lại còn có thứ này? Xoay tròn là có thể hát?"
Trân Trân gật đầu: "Vâng, rất thú vị, nếu không bớt chút thời gian nói chị dâu Lý Sảng cũng mở cho chị nghe?"
Nghĩ đến mặt Lý Sảng, Ngô Đại Phượng lập tức từ chối: "Chị không nghe đâu, nghe mấy cái đó cũng không thể khiến mình no được, có ích lợi gì chứ? Ngày hôm nay nghe cái này ngày mai lại chơi cái kia, còn muốn sống qua ngày nữa không?"
Thấy Ngô Đại Phượng nói như vậy, Trân Trân cũng không nói về chuyện này thêm nữa.