Cô vợ của sĩ quan - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:20:02
Lượt xem: 87
Trân Trân và Lý Sảng ra ngoài lại đến nhà A Văn gọi A Văn cùng đi. Cùng nhau đi uống rượu, nói lời trong lòng cho nhau nghe thì chính là bạn bè. Bây giờ đi cùng nhau cũng rất có dáng vẻ bạn bè.
Hôm nay Lý Sảng và A Văn cũng không định mua gì, chủ yếu là giúp Trân Trân mua đồ thôi. Hai người dẫn Trân Trân đến trung tâm thương mại, dẫn cô đi xem những thứ đồ đẹp mắt trong cách quầy hàng.
A Văn cầm cài tóc ướm lên đầu Trân Trân xem thử: “Cái này càng đẹp hơn, không bị lố quá, rất hợp với cô.”
Lý Sảng bên cạnh cũng gật đầu: “Ừ, cái này kẹp lên thực sự rất hợp, đẹp hơn nữa, cũng đừng vén tóc ra sau nữa.”
Đẹp thì đẹp nhưng Trân Trân cảm thấy không cần thiết.
Kẹp tóc không cần thiết thì Lý Sảng và A Văn giúp cô chọn giày da. Cái đó cũng không cần thiết. Lý Sảng nhìn ra được cô đang nghĩ gì thì đi đến bên cạnh cô, nói: “Tiền Thị Hoài Minh kiếm được là để nuôi gia đình, em làm gì mà không nỡ tiêu vậy? Em và cậu ấy còn không có con, em không tiêu cho mình thì tiêu cho ai?”
Trân Trân nghĩ lại thì thấy Lý Sảng nói đúng. Thế là cô cố gắng vượt qua tâm lý không nỡ tiêu tiền, bỏ tiền ra mua kẹp tóc và giày da.
Sau đó Lý Sảng và A Văn lại dẫn cô đi mua một ít dây cột tóc đẹp mắt, mua vải mới giúp cô may hai bộ quần áo mới. Lúc ra tiệm may, A Văn nói với Trân Trân: “Lý Sảng trưng diện cho cô như vậy thì cô chính là người đẹp rồi. Những bộ quần áo cô mặc ở nông thôn thật sự có hơi quê, mặc lên có cảm giác người đầy bụi đất.”
Lý Sảng bên cạnh cũng nói: “Mấy bộ quần áo mới may cho em thì cứ lấy ra mà mặc, đừng có mà không nỡ mặc, cứ để trong nhà. Bây giờ may cho em thêm hai bộ, bình thường cứ luân phiên mà mặc.”
Trân Trân ngại ngùng nói: “Là có hơi không nỡ mặc.”
Phải lúc cần lắm cô mới lấy ra một chút, mặc xong sẽ giặt sạch sẽ cất lại. Chiếc váy hoa nhí màu làm lúc trước may đến bây giờ cô vẫn chưa mang.
A Văn cười cười: “Không mặc nó vẫn sẽ cũ đi thôi.”
Mua đồ xong Lý Sảng và Trân Trân không ăn cơm ở bên ngoài. Ba người cùng nhau đi chơi lại cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, trước khi vào nhà Lý Sảng lại nói với Trân Trân: “Ăn cơm xong đến tìm chị, chị cho em xem đồ tốt.”
Trân Trân biết đồ tốt chắc chắn là thứ đồ mới mẻ. Cô rất vui lòng xem những thứ mới mẻ, mỉm cười đồng ý: “Vâng ạ.”
Nói xong hai người tách ra, ai về nhà nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-94.html.]
Ngô Đại Phượng từ bên cửa sổ thấy Trân Trân và Lý Sảng từ bên ngoài quay về. Lúc ngồi trên bàn ăn cơm, cô ta nói với lão Chu: “Anh nói xem Lý Sảng kia thế nào chứ? Chỉ cần có chút thời gian là đi ra ngoài chơi, cơm cũng không nấu, chồng con gì cũng mặc kệ. Đoàn trưởng Hà cưới người vợ như vậy đúng thực sự là xui xẻo. Chính cô ta như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ lại dẫn theo Trân Trân. Em thấy Trân Trân sớm muộn gì cũng bị cô ta làm hư.”
Lão Chu không thích dây vào mấy việc nhỏ nhặt này, chỉ nói: “Bớt can thiệp vào chuyện nhà người khác đi.”
Ngô Đại Phượng nói: “Em cũng không quản, chỉ nói hai câu thôi mà.”
Lão Chu: “Cũng ít nói đi.”
Ngô Đại Phượng nhìn lão Chu rồi im lặng nhai cơm.
Còn chưa nuốt xuống hết, cô ta nhìn lão Chu, nói: “Vậy thì em c.h.ế.t mất thôi? Thở cũng không thở được.”
Lão Chu mất kiên nhẫn nhìn Ngô Đại Phượng, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Lúc Trân Trân về đến nhà thì trong nhà đã có cơm. Cô cất kỹ đồ vừa mua vào trong phòng, rửa tay ra bàn ăn cơm.
Cô chưa từng tiêu nhiều tiền như vậy nên trong lòng có hơi thấp thỏm không yên. Cho nên cô hít thở chậm chạp cẩn thận kể với Thị Hoài Minh hôm nay mình ra ngoài đã mua những gì.
Đều là đồ của phụ nữ, Thị Hoài Minh cũng không hiểu nhiều nên tất nhiên không nói gì nhiều. Anh chỉ nói với Trân Trân một câu đơn giản: “Thích là được.”
Trân Trân nghe như vậy thì không nhịn được mà mỉm cười, cô vươn đũa gắp cho Thị Hoài Minh một miếng thịt gà. Thị Hoài Minh khựng lại nhìn thịt gà trong chén, lại ngước mắt lên nhìn Trân Trân. Anh đụng phải ánh mắt phát sáng lập lòe của Trân Trân thì trong lòng anh tựa như có một luồng sáng trong trẻo. Nhưng anh cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói một câu: “Ăn cơm đi.”
Nói xong anh cúi đầu ăn miếng thịt Trân Trân gắp cho mình.
Trân Trân không nói tiếp, thu lại tâm trạng vui thích ăn xong cơm.
Cơm nước xong xuôi, cô ở nhà nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi đến nhà sách vách gõ cửa tìm Lý Sảng. Người mở cửa cho cô là Hà Thạc.
Hà Thạc thấy cô thì mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Miên Hoa, vào đi.”
Trân Trân giải thích với Hà Thạc: “Trước khi ăn cơm em có hẹn với chị Lý Sảng ăn xong cơm sẽ đến chơi với chị ấy.”
Hà Thạc biết: “Cô ấy đang chờ em đó.”