Cô vợ của sĩ quan - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:13:03
Lượt xem: 48
Đạp càng nhiều thì càng thuần thục, cũng càng đạp càng vui vẻ, càng đạp càng có cảm giác thành công.
Loại cảm giác thành công trong lòng này so với ăn được đồ ăn ngon còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Trân Trân đạp xe đạp không muốn ngừng, hận không thể đạp xe vòng quanh Hi Thành một vòng.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một chút suy nghĩ ở trong lòng.
Đạp xe hóng gió, trong lòng mở rộng cực kỳ vui sướng, Trân Trân đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như trong đầu cô vốn có một vỏ trứng trong suốt gió thổi không lọt, hiện tại vỏ trứng nứt ra một khe nhỏ, có tia nắng mặt trời chiếu vào.
Thì ra cuộc sống còn có thể có dáng vẻ như vậy.
Hoặc là còn có thể có rất nhiều loại dáng vẻ khác.
Tuy rằng Trân Trân rất vui vẻ, nhưng cũng không quên thời gian, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn độ cao mặt trời một chút.
Vào lúc thời gian gần đến, cô đạp xe đi tới cửa hàng thực phẩm phụ rồi vào đó mua một vài thứ.
Sau khi đi vào đó, Trân Trân chào hỏi A Văn trước.
Cô và A Văn không tính là thân, nhưng mỗi lần tới cửa hàng thực phẩm phụ cũng sẽ chào hỏi A Văn một chút.
Trân Trân biết A Văn là bạn tốt của Lý Sảng cho nên cô cũng có ấn tượng tốt với A Văn hơn.
Lúc Trân Trân mua đồ xong chuẩn bị đi thì cũng không nhìn thấy Lý Sảng.
Cô có chút ngạc nhiên, liền hỏi A Văn một câu: "Chị dâu Lý Sảng không có ở đây ạ?"
A Văn nói: "Chị ấy xin nghỉ đi bệnh viện rồi."
Trân Trân gật đầu, không hỏi nữa.
Sáng sớm Lý Sảng đã nói với cô là phải đi bệnh viện khám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-71.html.]
Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hy vọng là không có chuyện gì lớn.
Trân Trân mua đồ xong thì đạp xe về nhà, Ngô Đại Phượng đang ở cửa nhà mình khâu giày phơi nắng.
Nhìn thấy Trân Trân trở về, cô ta cười híp mắt, đứng dậy đi tới nói: "Bây giờ em đạp xe cũng ra dáng rồi đó."
Trân Trân cười cười, dừng xe trước cửa nhà: "Vừa nãy em mới tìm một chỗ tự luyện lập một hồi lâu."
Ngô Đại Phượng dùi đế giày nói: "Chị thì không được rồi, già rồi, cái gì cũng không học được."
Trân Trân nhìn về phía cô ta: "Bây giờ em biết rồi, chỉ cần muốn học, không có gì không được, cũng không có sớm hay muộn."
Ngô Đại Phượng lắc đầu một cái: "Người già thì sẽ đều định hình, học không được chính là học không được."
Cô ta không tán dốc mấy chuyện vô dụng này với Trân Trân nữa, lại hỏi Trân Trân: "Em ra ngoài mua cái gì vậy?"
Trân Trân nhìn đồ mình mua một chút: "Cũng không có gì, chỉ mua chút rau xà lách, cải xanh, cà chua thôi."
Ngô Đại Phượng quét mắt nhìn xe đạp của Trân Trân một chút: "Em nói ở nông thôn làm gì phải mua những thứ rau này chứ, đợi rau trồng ở vườn rau nhà chị lớn rồi em cứ trực tiếp đến hái, đừng tiêu phí mấy đồng tiền này."
Trân Trân cười với cô ta: "Vâng."
Ngữ khí Ngô Đại Phượng bỗng nhiên trở nên oán giận nói: "Sẽ không cho nhà cô ta, dù sao thì người ta là người thành phố quý giá cực kì, cũng không lọt mắt đồ của người nhà quê chúng ta, ăn một miếng sẽ ói ra."
Biết trong lòng Ngô Đại Phượng còn buồn phiền chuyện tối hôm qua, Trân Trân giúp cô ta giải sầu: "Cơ thể chị dâu Lý Sảng thật sự không thoải mái, em vừa đến cửa hàng thực phẩm phụ thì thấy chị ấy không ở đó, bạn của chị ấy nói với em là chị ấy đã đi bệnh viện rồi."
Ngô Đại Phượng buộc miệng: "Cô ta mắc bệnh nặng gì vậy?"
Trân Trân đưa tay vỗ nhẹ cô ta một cái: "Chị dâu, chị đừng nói như vậy."
Ngô Đại Phượng hừ một tiếng: "Chị còn mấy lời khó nghe hơn chưa nói đây, không phải cô ta chỉ là người thành phố thôi sao, có gì đặc biệt chứ, là nhiều hơn chúng ta một cánh tay hay là nhiều hơn một cái chân? Bình thường ở nhà cũng chẳng làm cơm, làm gì giống phụ nữ chứ! Hà Thạc cũng thật không có mắt nhìn, lại đi tìm một người phụ nữ như vậy làm vợ, cưới về nhà làm tổ tông cúng bái à? Cô ta như vậy ngoại trừ biết trang điểm ra cũng không biết làm gì khác, nếu sống ở trong thôn chúng ta thì cũng chẳng có ai thèm!"
Trân Trân còn chưa mở miệng, ánh mắt quét qua, chợt nhìn thấy Lý Sảng mặt tối sầm đứng cách đó không xa, trong nháy nháy mắt cô cảm thấy bối rối.
Sau khi luống cuống đi qua, cô lớn giọng nói với Lý Sảng một câu: "Chị dâu, chị về rồi à, chị không sao chứ?"
Lý Sảng không nói lời nào, mặt tối sầm xoay người rời đi.