Cô vợ của sĩ quan - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-09-23 08:33:29
Lượt xem: 22
Mà trước khi hội diễn tấu bắt đầu, bọn trẻ cũng lần lượt trở về.
Trân Trân bởi vì bận diễn luyện, tâm tư đều đặt vào diễn tấu, không chú ý tới bọn trẻ đã về.
Trước khi hội diễn tấu chính thức bắt đầu, Trân Trân thay quần áo, trang điểm ở hậu đài, trong lòng bàn tay túa ra mồ hôi.
Càng gần thời gian lên sân khấu, cô càng căng thẳng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuộc đời của cô, ngay cả lên sân khấu thuyết trình cũng chưa từng, càng đừng nói là biểu diễn.
Tuy đã chuẩn bị đầy đủ, trước đây cũng cảm thấy mình ổn, nhưng gần lên sân khấu, cô vẫn mất bình tĩnh.
Mồ hôi trong lòng bàn tay không lau sạch, cô nắm tay Đan Tuệ nói: "Làm sao đây? Nếu mẹ diễn hỏng thì phải làm sao?"
Đan Tuệ hiểu nỗi căng thẳng khi lần đầu lên sân khấu, nắm ngược lại tay của Trân Trân nói: "Mẹ, không sao, lần đầu lên sân khấu đều sẽ căng thẳng, đây là chuyện rất bình thường, dù sao mẹ chỉ cần nhớ, đây là sân khấu của riêng mẹ, cứ coi như là diễn tập là được, không tốt thì làm lại, không có ảnh hưởng gì, không cần áp lực."
Trân Trân nghĩ cũng đúng, đây là sân khấu bản thân cô dành cho cô, là món quà sinh nhật của cô, không cần có áp lực quá lớn. Mục đích của buổi biểu diễn này chỉ có một -- cô vui là được.
Trân Trân hít sâu, gật đầu với Đan Tuệ: "Ừm!"
Đan Tuệ cười nói: "Chơi là được!"
Trân Trân gật đầu lần nữa: "Ừm!"
Tuy nói như vậy, nhưng cảm xúc căng thẳng vẫn còn.
Tới thời gian lên sân khấu, Trân Trân ở sau cánh gà hít sâu mấy cái mới dám đi lên.
Sau khi lên sân khấu, nhìn thấy đội nhạc đã ngồi đủ và nhạc trưởng đã đứng ngay ngắn, lại nhìn xuống khán đài bên dưới, cô bỗng nhiên càng thêm căng thẳng, bởi vì trên sân khấu lại có rất nhiều người.
Cô vốn tưởng chỉ có người trong ngõ tới xem cô, làm khán giả cho cô, kết quả không ngờ người khác trong đại viện cũng tới, còn có rất nhiều người cô không quen, cũng không biết là từ đâu tới.
Thật sự là đòi mạng, bàn tay cầm đàn của cô bỗng run lên.
Cô là nhân vật chính trong hội diễn tấu này, dĩ nhiên người khác cũng không giục cô.
Trân Trân cố gắng nín thở xoa dịu nhịp tim, thu hồi ánh mắt từ trên khán đài lại, nhìn về nhạc trưởng.
Gương mặt nhạc trưởng ôn hòa, đợi cô bắt đầu, trong ánh mặt đầy ắp khích lệ dành cho cô.
Thực sự quá căng thẳng, Trân Trân lại điều chỉnh một lúc nữa.
Không thể cứ kéo dài thời gian mãi, cuối cùng cô hít sâu một hơi, bày ra tư thế kéo đàn, nhìn nhạc trưởng nhẹ nhàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-390.html.]
Nhạc trưởng vung đũa nhạc trưởng, nhạc đệm nổi lên trước.
Trân Trân cố gắng khiến mình chìm vào trong nhạc đệm, nhưng không thể làm được.
Lúc cô vào đã vào chậm nhịp, trong lòng hoảng lên, tiết tấu trên tay lập tức lộn xộn.
Trân Trân buông cung kéo đàn xuống, nhạc đệm cũng dừng lại dưới sự chỉ huy của nhạc trưởng.
Trân Trân lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: "Xin lỗi, ngại quá..."
Nhạc trưởng vẫn giữ nét mặt ôn hòa, cười nói với cô: "Không sao, có thể làm lại."
Lúc này, Đan Tuệ cũng ở trên khán đài hét một câu: "Mẹ ơi! Cố lên! Làm lại lần nữa!"
Đan Tuệ hét xong, những người khác trên khán đài cũng khích lệ Trân Trân.
Trong rạp ồn ào như thế, không còn nghiêm túc chính thức như vừa nãy, thần kinh căng chặt của Trân Trân đã buông lỏng một chút.
Cô nhìn nhạc trưởng và đội nhạc, lại nhìn khán giả trên khán đài.
Đặc biệt nhìn thấy những người yêu cô ủng hộ cô ở hàng trước, trong lòng dần dần tìm được tự tin.
Cô hít sâu một hơi, lại đặt cung kéo đàn lên dây đàn.
Gật đầu với nhạc trưởng, lần này cô đã thả lỏng hơn lần trước một chút.
Nhưng kiểu thả lỏng này không đủ khiến cô phát huy như bình thường, mới đầu cô vẫn chưa phát huy ra toàn bộ trình độ của mình.
Nhưng sau khi dần thích ứng với sân khấu, dần đi vào trạng thái và tiết tấu, càng kéo càng tốt.
Chùm ánh sáng của sân khấu chiếu lên người Trân Trân, cô từng chút từng chút dung nhập vào trong sân khấu.
Sau khi trạng thái tốt lên, cô càng kéo càng hay, hào quang trên người cũng ngày càng rực rỡ, giống như nở rộ ra vầng sáng.
Mà âm nhạc từ trên sân khấu lưu truyền ra, cũng khiến người nghe say sưa, kéo theo cảm xúc trong bộ não.
Bây giờ Lý Sảng còn cảm tính hơn A Văn một chút.
Cô ấy ngồi trên khán đài mờ tối, nhìn Trân Trân say sưa diễn tấu trong ánh đèn sân khấu, nghe khúc nhạc du dương, khóe mắt bất tri bất giác ướt đẫm, trong mắt ngập tràn ánh sáng lấp lánh.
Hà Thạc ở bên cạnh quay đầu nhìn thấy cô ấy, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
Hồi thần lại, Lý Sảng hít mũi một cái, nuốt nước mắt trong hốc mắt vào, trong giọng nói mang theo âm mũi, cô ấy nhỏ tiếng nói: "Cũng không biết tại sao, mỗi lần nghiêm túc nghe Tiểu Miên Hoa kéo đàn, nghe tiếng đàn của em ấy, đều có nỗi kích động muốn khóc."
Hà Thạc hiểu, bởi vì trong tiếng đàn của Trân Trân, có những chuyện họ cùng nhau trải qua, tất cả quá khứ.