Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 374

Cập nhật lúc: 2024-09-23 08:11:15
Lượt xem: 38

Nghĩ Trình Trần về bằng xe lửa bôn ba rất mệt, lại nói thêm vài câu, sau đó chị dâu Trần nói với cậu: "Có phải đi dường hành rất mệt không, nếu mệt thì về nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa nấu cơm xong sẽ gọi con."

Trình Trần cũng không khách sáo, vâng một tiếng đáp: "Quả thật hơi mệt, vậy con đi về trước ngủ một lúc."

Bốn người cùng nhìn Trình Trần ra khỏi cổng viện, thu hồi ánh mắt, A Văn lại cười nói: "Chị dâu, Trình Trần nhà chị khá thật, muốn thế nào có thế ấy, muốn tiền đồ có tiền đồ, không biết sau này cô gái nhà nào có phúc này."

Nghe người ta khen con trai mình, rất hiếm người không vui.

Chị dâu Trần cũng cười nói: "Chị cũng không mong nó có thể làm quan to thế nào, tầm tầm là được rồi, cưới vợ sinh con, ổn định cuộc sống, chính là phúc khí lớn nhất của đời nó rồi."

Mọi người đều tán đồng với câu này.

Trân Trân, A Văn và Lý Sảng đều gật đầu: "Là như vậy đấy."

Bốn người nói chuyện trong viện, mặt trời chậm rãi lặn xuống.

Đợi Thị Hoài Minh, Liễu Chí và Hà Thạc tan làm trở về, mọi người lần lượt đứng dậy, gọi chồng mình cầm đồ của mình, về nhà nấu cơm. Bọn trẻ còn muốn chơi thêm chút nữa, đợi gọi ăn cơm mới đi về.

Khói bếp nhóm lên, mặt trời lặn xuống.

Ánh đèn điểm xuyến nhân gian, cuộc sống bình thản mà mãn nguyện.

Sắp đến tết rồi, dạo này thời tiết đều quang đãng.

Buổi chiều, tiết trời nắng ráo, ánh nắng ấm áp chiếu xuống. Mễ Mễ, Đan Đồng và Tiểu Mạch chơi đá cầu ở trong ngõ.

Mễ Mễ đá cầu khá giỏi, Đan Đồng và Tiểu Mạch ở bên cạnh đếm giúp cô bé.

Bởi vì đá được nhiều, càng đếm số càng lớn, giọng của hai bé gái cũng bất giác nâng lên càng cao.

Lúc đếm tới sáu mươi sáu, bỗng nghe thấy một tiếng huýt gió cờ lơ phất phơ.

Mễ Mễ, Đan Đồng và Tiểu Mạch cùng thất thần, cầu rơi xuống không thể đón được, con số dừng lại ở sáu mươi sáu.

Ba bé gái ngoảnh đầu nhìn về phía ngõ, chỉ thấy có một chàng trai đi vào ngõ.

Khí chất, vẻ ngoài của chàng trai còn cà lơ phất phơ hơn tiếng huýt gió của cậu, trên người mặc áo bông rách vừa cũ vừa bụi, xách túi hành lý cũng vừa cũ vừa bụi, cả người trông lôi thôi.

Thấy chàng trai đi vào ngõ, ba bé gái đều im lặng.

Mễ Mễ khom người nhặt cầu, sau khi thẳng lưng, lại cùng Đan Đồng và Tiểu Mạch nhìn chàng trai đó.

Đợi chàng trai đó đi tới trước mặt, Đan Đồng mở miệng hỏi trước: "Anh là ai vậy? Giở trò lưu manh ở trong đại viện quân khu."

Chàng trai nhìn Đan Đồng cười một cái.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu anh không đoán sai, có lẽ em là bé gái trong cặp sinh đôi của nhà họ Thị, em tên Thị Đan Đồng, em rất giống cha em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-374.html.]

Đan Đồng từ nhỏ đã rất thông minh, não hoạt động khá nhanh.

Cô bé nhìn chàng trai chớp mắt, suy đoán nói: "Anh là… anh… Hà Tử Nhiên?"

Năm xưa, lúc nhà họ Hà xảy ra chuyện bị niêm phong, tuổi của bọn họ đều còn rất nhỏ, sau khi nhà họ Hà chuyển đi, chưa từng gặp qua Hà Tử Nhiên, sau này Hà Tử Nhiên lại xuống nông thôn tham gia sản xuất, nhiều năm trôi qua như vậy, đương nhiên chúng không nhận ra Hà Tử Nhiên rồi.

Nhưng Đan Đồng suy đoán chàng trai lôi thôi trước mắt này là cậu rồi.

Quả nhiên chàng trai đáp: "Đoán không sai."

Sau khi nghe vậy, Tiểu Mạch lập tức xoay người chạy tới cửa viện nhà Trân Trân.

Cô bé chưa đi vào, trực tiếp ló đầu ở cửa viện hô: "Dì Lý, anh Hà Tử Nhiên nhà dì về rồi!"

Giọng của cô bé dứt chưa được lâu, người trong viện đã đi ra ngoài toàn bộ.

Trân Trân, Lý Sảng, A Văn, chị dâu Trần, còn có Trình Trần, năm người ra khỏi cửa viện xếp thành một hàng, đều nhìn về phía Đan Đồng và Mễ Mễ, ánh mắt cũng nhanh chóng rơi lên người Hà Tử Nhiên.

Còn chưa đợi có người lên tiếng, Đan Tuệ, Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn, Hưng Vũ lại từ trong viện đi ra.

Vẫn là Hà Tử Ngôn lên tiếng trước, cười gọi một tiếng: "Anh!"

Thấy Hà Tử Ngôn chạy tới trước mặt, Hà Tử Nhiên giơ tay xoa đầu cậu bé, cà lơ phất phơ nói: "Nhớ anh rồi nhỉ?"

Mắt Hà Tử Ngôn ướt át, đáp thẳng: "Vâng!"

Nói chuyện với Hà Tử Ngôn xong, Hà Tử Nhiên lại nhìn Lý Sảng.

Cậu không kích động, thu lại khí lưu manh trên người, lên tiếng nói: "Mẹ, con về rồi."

Hốc mắt Lý Sảng cũng ướt đẫm, nhưng cô ấy cũng không kích động, khẽ hít mũi nhìn Hà Tử Nhiên nói: "Mau về nhà cất hành lý, đi cắt tóc trước, rồi tắm rửa thay quần áo, xem dáng vẻ bây giờ của con, giống như từ chỗ lánh nạn chạy tới vậy."

Nói chuyện với Lý Sảng xong, Hà Tử Nhiên lại chào Trân Trân bọn họ.

Lúc tới Trình Trần, Trình Trần trực tiếp tới ôm cậu một cái, vỗ vai của cậu.

Hàn huyên xong, Hà Tử Nhiên về nhà lấy quần áo đi cắt tóc tắm rửa.

Trình Trần cũng đi về cầm quần áo và phiếu tắm, cùng cậu tới tiệm cắt tóc và nhà tắm công cộng.

Tuy đã không gặp bốn năm, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn không đổi, chỉ vài câu nói đã thân thiết lại.

Hai người đến tiệm cắt tóc trước, Hà Tử Nhiên tốn vài hào cạo mớ tóc rối xù của mình đi.

Cắt xong mới tới nhà tắm công cộng, cả người nhẹ nhõm ngâm trong nước nóng.

Hà Tử Nhiên ngẩng đầu chậm rãi nói: "Tôi tưởng cả đời này cũng không về được nữa chứ."

Cậu đã gần như làm tốt chuẩn bị sống ở nông thôn cả đời rồi.

Loading...